Làm cho người điếc nghe lại, người câm nói được, đánh thức tinh trùng đã chết, hoặc chữa bệnh ung thư: “chiến trường” siêu tâm lý học ở nga không có giới hạn. phóng viên tạp chí le figago magazine( pháp) đã trực tiếp đến gặp 3 bác sĩ điều trị bằng ngọai cảm và kể lại trên các số báo ra ngày 20-06-1992.
Ở vùng nông thôn cách Moskva 100km về phía tây có một ngôi làng với khỏang 30 căn nhà gỗ dành cho cán bộ về hưu Alexander Petrovich đại tá cục tình báo trung ương Liên xô cũ (KGB) nổi tiếng là một nhà ngoại cảm, một chuyên gia chữa bệnh bằng thôi miên. Mỗi tháng hơn 800 người đến khám bệnh trong căn phòng nhỏ của ông ở thị trấn gần đó. Một con số đáng ngạc nhiên! Mặc dù ông chỉ làm việc vào ngày cuối tuần mà thôi, nhưng vào mùa hè bệnh nhân sẵn sàng cấm lều trại trên các cánh đồng lân cận; xe hơi xe buýt nối đuôi nhau dài hàng trăm mét. Ngòai cấp bậc trong quân đội Petrovich còn là “tiến sỹ khoa học” về tâm lý. Thực ra tài năng ngoại cảm của ông không biểu hiện qua bằng cấp. Từ lúc còn bé ông đã trị được bệnh bằng tay không và thôi miên. Cha và ông nội ông cũng biết trị bệnh như thế.
Trong quân đội ông tham gia vào kế họach chuẩn bị tâm lý cho binh sỹ, phục hồi tâm lý cho những người thoát chết sau cuộc chiến ở Afghanistan cũng như nạn nhân vụ nổ lò . Bạn hãy tiếp tục đọc và có thể tưởng rằng hai trường hợp sau đây khác biệt nhau. Nhưng cả hai đều tương đồng ở chỗ: mọi vấn đề liên quan đến cột sống, dù đó là ca chấn thương đơn thuần hay ca nhiễm bức xạ. Aliocha là một bệnh nhân râu tóc xồm xoàm, mặc áo quần vá víu. Đầu tiên Alexander tìm cách làm cho ông ta ngủ, nhưng không phải thôi miên bằng mắt, hay bằng mệnh lệnh mà bằng tay. Alexander đứng sau lưng Aliocha, không hề chạm vào thân mà chỉ đưa tay gần sau đỉnh đầu. Vài giây sau, Aliocha rơi vào giấc ngủ. Alexander di chuyển tay từ từ về phía sau, thân hình Aliocha cũng dần nằm ngữa ra, chân không chút động đậy. Thân người nghiên dần 20 độ. Sau vài phút tay vẫn không chạm vào thân hình bệnh nhân, Alexander từ từ dựng đứng thân hình Aliocha lại, khi Alexander búng tay, Aliocha sẽ chòang tỉnh dậy. Không một lời trao đổi nhau trong suốt ca chữa bệnh! Alexander cho biết: “Aliocha còn phải trở lại lần nữa. Từ khi được tôi chữa bệnh, ông ta đã phục hồi được 40% thị lực”. Bệnh nhân Nicolai cũng được điều trị theo phương pháp ấy. Đầu năm 1992 Nicolai bị xe lửa cán phải và anh ta không thể đi lại được nữa. Khi Nicolai đến cho đại tá Alexander khám bệnh, Alexander lướt tay phía trên đường cột sống của anh ta, rồi thình lình bấm một phát. Tay kia nắm một mớ con lăng bằng đồng (nhỏ cỡ 50g lớn đến 15kg) cán mạnh dọc xương sống Nicolai. Cuối cùng ông ta chập hai tay vào nhau và với tất cả sức lực hơn (100kg) chà lên cột sống lần chót. Alexander nói: “Tôi là bác sỹ y học dân tộc. Không bao giờ lấy tiền tôi phục vụ cho những ai cần đến thiên tư ngoại cảm của tôi”. Vài giờ sau đó Nicolai một lần nữa lại chìm trong giấc ngủ. Alexander đặt Nicolai nằm ngang, đầu và chân tựa lên hai chiếc ghế dựa, còn thân hình lơ lửng trong khỏang không. Sau đó với thân hình nặng hàng tạ của mình, ông leo lên ngồi mà lại ngồi theo kiểu cưỡi ngựa nữa chứ! Không có vẻ gì để chữa bệnh cả. Vâng ông ta làm vậy chỉ để chúng tôi xem, để chứng tỏ là ông không gian lận, không có mánh khóe gì cả. Nhưng tại sao cả Aliocha và Nicolai đều im lặng như thế? Họ thông đồng với nhau chăng? Tôi yêu cầu hãy thôi miên cho tôi ngủ. Ông ta cười và bước ra sau lưng tôi. Tôi không thấy các bàn tay của ông ta nhưng tôi cảm thấy sức nóng rần rần chạy lên người tôi. Tôi chỉ biết tất cả những gì xảy ra sau giấc ngủ theo lời kể của người chụp ảnh đi theo tôi. Không có vấn đề gì cả: Tôi ở tư thế nghiên 20 độ! Tôi không còn nhớ gì cả ngọai trừ tiếng búng tay quen thuộc của Alexander. Hơn 20 năm nay các bác sỹ ở Pháp chẩn đoán một chân tôi ngắn hơn chân kia 3 cm. “ nào vậy là bình phục trong một hay hai ngày tới anh sẽ thấy rêm khắp người” ông nói. Lần này tôi có thể kiểm chứng lại được: trong hai tháng nữa nếu các gót giày mới của tôi cùng độ mòn như nhau, điều này mới là là! Trước khi chia tay Alexander đưa chúng tôi đến một công trường gần đó, nơi mà ông đang lập kế họach xây dựng một trung tâm nghiên cứu các hiện tượng bí ẩn. Các hạng mục chính đã hòan tất. Công trình xây dựng trung tâm này có thể hòan thành trong 6 tháng nữa với chi phí 200.000 đôla. Bệnh nhân khắp thế giới sẽ đến tại đây chữa bệnh, có thể thuê phòng ăn uống tại nhà hàng. Chúng tôi chia tay với nhà ngọai cảm Alexander Pertrovích. Cuối tuần ông còn chữa bệnh cho 200 bệnh nhân không lấy tiền công. .
Thành phố Joukovsky nằm cách Moskva 40km về hướng bắc. Đây là thành phố khoa học của Nga, lá phổi của thủ đô cách đó vài km là trung tâm thử nghiệm máy bay duy nhất trên thế giới với hầm quạt gió đặc biệt của nó. Ngay cả đến hãng Airbus phải đưa máy bay đến thử nghiệm ở đây. Tiến sỹ triết học và tâm lý học Alexander Spirkin, viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia được xem là bậc thầy trong lĩnh vực siêu tâm lý học của Nga . các bài viết của ông đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới. Ông bước vào nghiên cứu môn siêu tâm lý học sau chiến tranh thế giới lần hai, khi làm việc chung với giáo sư Messing. An sau khuôn mặt già nua hôm nay là hai con người – một Spirkin – một nhà hiền triết – hấp thu học thuyết vũ trụ Hy lạp cổ đại và một Spirkin – nhà khoa học với những kinh nghiệm hiểu biết đáng kinh ngạc. Alexander Spirkin quan niệm môn siêu tâm lý học của ông như sau: “để biết được những vùng đất tốt, đã có các con muỗi, còn hiệu nghiệm hơn cả siêu âm. Nơi nào có chúng nơi đó đất tốt. Vả lại bò cái không nằm bất cứ đâu trên cánh đồng. Những truyền thống tập tục dân gian thường có nền tảng thật sự”. Vào năm 1976 Alexander Spirkin trực tiếp lãnh đạo một phòng thí nghiệm. Chính ông kiểm tra tuyển chọn nhân viên người nào sẽ là người có khả năng ngọai cảm. Ưng cử viên phải hội đủ 3 tiêu chuẩn: hồ sơ, sức hút của đôi tay (vấn đề quan trọng đối với thí nghiệm sinh là từ trường và năng lượng sinh học tỏa ra) và cuối cùng là vòng cung viền quanh đồng tử mắt. Năm loại vòng xếp theo độ dày của nó. Chỉ có loại thứ năm dầy nhất mới có đủ quyền lực về ngọai cảm. Cho đến nay không một phi công lái máy bay chiến đấu nào của Liên xô (cũ), ngay cả những nhà du hành vũ trụ vượt qua đựơc tiêu chuẩn tuyển chọn này “trên một chiếc thuyền đánh cá, chỉ với hai que kim loại nhà khoa học ngoại cảm có thể phát hiện được tàu ngầm trong phạm vi đến tận chân trời”
Ơ Moskva gần thành phố Arbat (được ví như đại lộ champs –Elysées của Paris) mọc lên một khu nhà rất tráng lệ. Lối ra vào của khu nhà này trang bị hệ thống mã số, cửa bộc thép dày. Bên trong có khỏang sáu, bảy người làm việc tất bật, căn phòng được trang bị đầy đủ camera, truyền hình, đầu máy video… đây là nơi làm việc của nữ chuyên gia ngọai cảm Djouna. Djouna không chỉ là nhà ngọai cảm không thôi, cô còn biết vẽ, làm thơ, ca hát phát minh ra những dụng cụ y khoa được cấp bằng sáng chế của nhiều nước trên thế giới. Những bằng phát minh này không còn là cái gì đó đối với cô, các bằng tốt nghiệp của cô nhiều đến độ chồng chất lên nhau. Đủ lọai bằng cắp của Uc, Hoa kỳ, châu á, châu phi, Israel….. chưa kể đến chức giám đốc viện hàn lâm quốc gia Djouna về các ngành khoa học năng lượng sinh học. Djouna tên thật là Eugenia Davitachvili là người Georgie (Tbilissi) do số mệnh đưa đẩy cô đến Moskva và may mắn gặp Alexander Spirkin. Alexander từ chối nói về cô, thực ra chính ông ta ngầm công nhận trình độ ngoại cảm cho cô.Cô luôn luôn là khách mời của điện Kremlin. Không đủ thời gian tiếp chúng tôi ở phòng thí nghiệm để chứng minh tài năng của mình (vì ngày hôm sau cô khởi hành đi khắp thế giới trong vòng vài tháng) cô chuyển cho chúng tôi một cuốn băng ghi lại buổi phát hình dài gần 2 tiếng đồng hồ của đài truyền hình về rất nhiều thí nghiệm của cô dưới sự giám sát của các chuyên gia y học.
Thật đáng kinh sợ! Chúng tôi xem một cuốn băng cảnh cô Djouna chữa bệnh cho một người điếc nghe lại được, một cậu con trai câm nói được tiếng “mẹ” đầu tiên. Ca chữa bệnh lý thú được hơn 5.000 người chứng kiến không biết là dưới từ trường hay năng lượng sinh học tỏa ra từ lòng bàn tay mà một trái tim không có động mạch, đã được cắt ra trước đó một thời gian lâu, bắt đầu đập trở lại. Trong phòng thí nghiệm, Djouna bận áo chòang trắng đứng bên kiếng hiển vi xung quanh cô ta là 3 chuyên gia giám sát công việc. Trên tắm kiếng của kính hiển vi là các tinh trùng đã chết. Djouna lướt bàn tay gần kính hiển vi… đồng hồ bấm giây bắt đầu hoạt động. Ba phút trôi qua, không có gì cả, bốn phút.. cũng không. Bốn phút rưỡi một giáo sư thấy khỏang 10% số tinh trùng động đậy. Năm phút được 60%....Ura! được tất cả….. Ngòai thời gian hoạt động khoa học nhà ngoại cảm Djouna còn vẽ được gần 200 bức tranh và đã từng tặng bức đẹp nhất cho Đức giáo hòang Jean – Paul II….
|