Cụ Nguyễn Đức Cần sinh ngày 29-12-1909 (Kỷ Dậu) ở thôn Đại Yên - Ngọc Hà - Quận Ba Đình – Hà Nội. Cụ là người có học vấn khá, thông thạo tiếng Pháp. Cụ hoạt động cách mạng trước năm 1945. Đã từng là đại đội trưởng đội Lam Sơn, bảo vệ Hà Nội sau ngày toàn quốc kháng chiến.
Các cụ già trong làng kể lại rằng, khi bà cụ Khế (Hoàng Thị Khế - mẫu thân ) sinh người con trai thứ năm vào đêm 30 tết thì đêm hôm ấy bỗng trời sáng trưng như có trăng rằm. Phải chăng đó là một điềm lành báo rằng có một bậc kỳ tài xuất thế để giúp đời.Khi cụ Tổng ông (Nguyễn Đức Nhuận) bị bệnh trong bụng nổi lên một cái u to như quả trứng không thầy thuốc nào chữa khỏi thì Cụ Tổng bà đã mời một vị thầy về làng chữa.
Người làng không hiểu ông thầy đó chữa bệnh như thế nào nhưng chỉ sau đó vài hôm thì cụ Tổng ông đã khỏi bệnh.Thật là một sự thần kỳ. Nhưng điều mà gia đình cụ thêm khâm phục là vị thầy đó không nhận tiền thù lao chữa bệnh mà chỉ nói chữa bệnh làm phúc thôi.
Cụ Tổng bà quyết định cho con trai theo học vị thầy đó vì ông thầy quá giỏi lại là người đạo cao đức trọng… Cậu Nguyễn Đức Cần đã theo vị thầy đó đi đến những đâu, đã học như thế nào, đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn.Sau này cụ Cần có kể rằng: Cụ đã đi đến vùng Sơn Tây – Ba Vì, rồi đến Thác Bờ Hoà Bình, qua các vùng miền núi Tây Bắc và sang cả vùng Thượng Lào, Phong Sa lỳ…Thời gian bao lâu không thấy nói nhưng có một chi tiết là khi ra đi chỉ là một cậu bé, trở về làng đã là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
Từ những năm 40 cụ Trưởng Cần đã bắt đầu chữa bệnh giúp cho nhiều người. Lúc đầu chữa trị cho những người trong họ tộc thân quen về sau cụ bắt đầu nhận chữa rộng rãi cho nhiều người.
Phương pháp chữa bệnh của cụ rất đặc biệt, người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân đến gặp cụ, nếu được cụ nhận lời, cụ sẽ cho một mảnh giấy có chữ ký của cụ mang về. Cụ chữa bệnh bằng nước trắng, dùng giấy có chữ ký đốt hoặc dán lên chỗ đau.
Cụ chữa bệnh không dùng thuốc và có thể chữa bệnh từ xa. Cụ chữa nhiều loại bệnh như: điên, ung thư, đau dạ dầy, sơ gan cổ trướng, máu trắng thấp khớp, câm điếc, liệt tay, hen….
Ngày 13-7-1983, cũ Trưởng Cần đã mất đi trong sự tiếng thương vô hạn của nhiều người. Một cái chết nhẹ nhàng, bình thản mà cụ đã biết trước đó nhiều ngày. Nhiều người coi cuộc đời của cụ như một vị thánh nhân cứu thế.
Với khả năng đặc biệt của mình, cụ Trưởng Cần đã chữa cho không biết bao nhiêu bệnh nhân, kể cả những người thập tử nhất sinh, vô phương cứu chữa. Cụ đã mang lại cuộc sống cho rất nhiều người, mang lại hạnh phúc, nụ cười cho gia đình họ.Cụ chữa bệnh không những không lấy tiền mà cụ còn giúp bệnh nhân thấy được những lỗi lầm của họ để sửa tính nết. Tấm gương của cụ thật cao đẹp vừa chữa khỏi bệnh, vừa khuyên bảo “đức làm người”.
Đền Ba Cây. Đây cũng là một ngôi Đền trong các dịp du xuân,
cụ Nguyễn Đức Cần thường cho chúng tôi tới thăm
Cụ Trưởng Cần đã dùng phương cách nào để chữa bệnh. Cơ sở của những phương pháp đó là gì?
Luyện công tu hành, bắt ấn, trì Chú có thể chữa được bệnh
Hiện nay, các nhà khoa học vẫn nghiên cứu phương cách chữa bệnh của cụ theo chiều hướng trường năng lượng…
Theo lời kể của một nhà báo. Trong một lần phỏng vấn, khi được hỏi về phương cách chữa bệnh của cụ, Cụ Trưởng Cần đã nói: “Nếu nghiên cứu theo phương pháp trường năng lượng…là các anh đã đi sai đường rồi. Hãy lên núi mà học … Các anh đã mang cái hữu hạn để nghiên cứu, giải thích cái vô hạn”.
Khi nói chuyện với nhà khoa học Nguyễn Phúc Giac Hải cụ nói :
“Vâng thưa ông, tôi chữa bệnh bằng cái đầu của tôi, nhưng người ta cứ bảo tôi là phù thuỷ”.
Cũng như những năng lực, khả năng của các nhà ngoại cảm, phương cách chữa bệnh của cụ nếu dùng khoa học để giải thích thì mãi mãi sẽ không giải thích được. Mãi mãi sẽ không tiếp cận được đến chân lý. Không thể dùng quy luật vật chất để giải thích quy luật về tâm linh. Cũng như không thể dùng trí tuệ hữu hạn mắt thường nhìn thấy để giải thích cái vô hạn của thế giới tam thiên đại thiên.
Chỉ có trí Không được phát sinh từ thiền định mới có thể nhìn thấu rõ cái vô hạn đó. Đó cũng chính là thuyết lý thuộc về đạo Phật.
Hiện nay, nhiều người gọi cụ là Nhà văn hoá tâm linh. Vì chưa được tiếp xúc với cụ Trưởng Cần, tư liệu về cụ chủ yếu thiên về cuộc sống và phương pháp chữa bệnh, trong bài viết này tôi xin được mang đến bạn đọc có một góc nhìn khác về cuộc đời và con người cụ Trưởng Cần.
Trong câu nói được trích dẫn trên đây, ta thấy rõ một điều, cơ sở phương pháp chữa bệnh của cụ không phải là dùng năng lượng trường sinh học cơ thể người, cũng không phải dùng bùa ngải, yêu thuật để chữa bệnh. Kiến thức cụ tiếp nhận được là từ một vị thầy thuốc tu hành trên núi.
Trong phần tiểu sử của cụ có đoạn: Sau năm 1950, từ vùng núi trở về, Cụ sống tại thôn Đại Yên như một nông dân trồng hoa. Việc Cụ tu luyện thế nào không ai được biết. Người ta đồn rằng, Cụ đã đắc đạo tại đền Và – Sơn Tây (đền thờ Thánh Tản Viên). Cụ cũng không hề xác nhận hoặc thanh minh điều đó. Cụ Trưởng Cần cũng từng nói: Cách chữa của tôi không học một trường nào cả. Từ khi còn ít tuổi, tôi đã phải bỏ nhà ra đi, mặc dù nhà rất giàu. Tôi phải chịu khổ lên rừng mà học mới có thầy dạy, phải học khó lắm. (xem tiếp)