Nếu các nhà khoa học chỉ có khả năng lý luận về tính chất chủ quan của vật chất, của khoa học, thì kỳ nhân Trương Bảo Thắng, tuy không có nhiều hiểu biết về khoa học, nhưng lại có khả năng thực nghiệm tính chất ảo tưởng của vật chất. Vì vật chất là ảo nên Trương Bảo Thắng có thể dùng ý niệm để di chuyển một vật đi xuyên qua vật rắn khác, mà cả hai vật đều không hề hấn gì. Hãy xem cuộc biểu diễn của anh. Người chủ trì cuộc biểu diễn là Trương Chấn Hoàn, chủ nhiệm Uỷ ban Khoa học Công nghiệp Quốc phòng Trung Quốc :
Bắc Kinh Nhân Dân Đại Hội Đường, trang nghiêm, vĩ đại, là nơi hội họp Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc (tức Quốc Hội Trung Quốc) là nơi làm việc của Thường vụ Ủy viên Hội. Các hoạt động trọng đại của cả nước thường được cử hành tại đây. Các vị lãnh đạo Trung ương tiếp kiến khách nước ngoài và hội kiến với những nhân vật quan trọng đều tiến hành tại đây. Phàm những hoạt động được tổ chức tại đây đều có tính chất trọng yếu và quyền uy. Hôm nay, tại đại sảnh đường của Bắc Kinh Nhân Dân Đại Hội Đường, đèn hoa chiếu sáng, các nhà nhiếp ảnh, quay phim, ảo thuật gia, nhiều vị lãnh đạo và rất đông khán giả đều có mặt. Có người đến vì lòng hiếu kỳ, có người mang ánh mắt nghi ngờ, có người mang tâm lý vận động bài trừ, có người mang ánh mắt phủ định…tất cả vây quanh vũ đài, đợi Trương Bảo Thắng biểu diễn.
Trương Bảo Thắng cảm thấy rằng lần biểu diễn này tại Bắc Kinh không giống lần trước. Lần trước là biểu diễn hội báo, không khí hài hòa, nhưng chỉ là biểu diễn tương đối dễ dàng như thấu thị, dùng mũi nhận chữ. Còn lần này trong điều kiện cực kỳ nghiêm túc để giám định công năng của anh là thực hay giả, huống chi tại hiện trường rất nhiều người đang chuẩn bị “tìm cách phá bĩnh” nữa. Nhiều máy quay phim đặt ở các vị trí trên, dưới, bên phải, bên trái, mọi góc độ, sẵn sàng theo dõi mọi động tác của anh. Không khí thật là khẩn trương . Hạng mục biểu diễn là dùng “ý niệm di chuyển vật” Ngay cả những người tin tưởng sự tồn tại của đặc dị công năng cũng mướt mồ hôi trán thay cho Bảo Thắng, trong lòng suy nghĩ : anh ấy có làm được không ?
Biểu diễn bắt đầu. Trong một thùng sắt, bỏ vào hai trái táo (apple) vào, đậy nắp, dùng que hàn điện hàn kín. Người chủ trì để cho Trương Bảo Thắng dùng ý niệm lấy trái táo ra. Chỉ thấy anh im lặng, không gây tiếng động, trấn định tự tâm. Mọi con mắt nhìn chăm chăm vào người anh, quan sát nhất cử nhất động của anh. Một phút, hai phút, năm phút rồi mười phút trôi qua, đến khi bức màn trong não của anh xuất hiện một quả táo, anh mới dùng ý niệm mang trái táo đặt ở một góc của vũ đài. Lúc đó trên bức màn nhỏ trong não của anh không còn trái táo. Theo kinh nghiệm của anh, anh tin rằng một trái táo trong thùng sắt đã đi ra ngoài, trái kia vẫn còn trong thùng. Anh nói với mọi người : “một trái táo đã ra ngoài”. Nhiều người không tin, bởi vì họ thấy Trương Bảo Thắng trước sau vẫn đứng cách thùng sắt hơn một mét, anh hoàn toàn không chạm vào thùng sắt, trái táo làm sao ra ngoài được chứ ? Người chủ trì ra lệnh cho người mở nắp thùng sắt, mọi người đều phát hiện thiếu mất một quả táo. Bảo Thắng nói với mọi người, trái táo lấy ra đang nằm ở một góc vũ đài, người ta theo chỉ dẫn của anh, quả thật tìm thấy trái táo.
Chính lúc mọi người bàn luận sôi nổi, có người khen ngợi, có người hoài nghi, muốn tìm một khuyết điểm nào đó, một vị lãnh đạo thuộc Ban bí thư, nói : “Tôi được lãnh đạo ủy thác đến tham gia trắc nghiệm, cuộc biểu diễn vừa rồi tôi xem không rõ lắm, tôi hi vọng có thể làm một thí nghiệm ngay trên người mình”, tiếp đó ông dùng tay chỉ chiếc huy chương trên ngực mình, nói : “mời Trương Bảo Thắng dùng ý niệm mang nó đi, được không ?” Người chủ trì biết đây là người muốn vạch khuyết điểm, nên hướng về Bảo Thắng nói : “Anh thấy được không ?”. Bảo Thắng gật đầu. Chỉ thấy anh nhìn một chút chiếc huy chương trên ngực ông bí thư, mà không thấy anh đi lại gần ông ta, cự ly giữa hai người khoảng vài mét. Khán giả tại hiện trường có người nhìn ông bí thư, có người nhìn Trương Bảo Thắng, mọi người chờ đợi anh lên tiếng trả lời. Ông bí thư cũng đắc ý chờ đợi Bảo Thắng lên tiếng trả lời “được” hoặc “không được”. Không ngờ Trương Bảo Thắng không trả lời câu hỏi, chỉ nói : “di chuyển rồi”. Ông bí thư như đang mơ chợt tỉnh, vội dùng tay sờ vào trước ngực, nhưng cái huy chương đã biến đâu mất từ lúc nào, ông hoảng hốt tìm kiếm, trên dưới đều không thấy. Trương Bảo Thắng chỉ nói một câu : “huy chương đã ở trên thân người khác rồi” Không ít người lật đật mò tìm túi trên túi dưới của mình. Trong đám đông có người kêu lên : “trên người tôi có một chiếc huy chương, nó làm sao mà đeo vào được ?” Khi chiếc huy chương được chuyền đến tay ông bí thư, ông nhận ra nó ngay, đó chính là chiếc huy chương ông vừa mới đeo trên ngực. Ông bí thư bị á khẩu không nói nên lời. Người tại hiện trường còn chưa hết ý, đều hứng thú vây quanh Trương Bảo Thắng, nhiệt tình hỏi anh về cảm giác và công năng.
Trương Bảo Thắng (giữa) và vợ chồng nhà văn nữ nổi tiếng của Đài Loan, Quỳnh Dao
Khả năng kỳ lạ của Trương Bảo Thắng được các nhà khoa học Trung Quốc gọi là nhân thể đặc dị công năng. Anh đã biểu diễn rất nhiều lần cho các nhà lãnh đạo cao cấp nhất của Trung Quốc, cho các nhà khoa học, về khả năng di chuyển vật thể bằng ý niệm, khả năng dùng mũi để nhận ra chữ viết trong mảnh giấy được gấp nhỏ bỏ vào phong bì dán kín, khả năng phục nguyên một tấm danh thiếp hay bức hoạ bị nhai nát, xé nát rồi bỏ vào thau nước…anh có thể phục hồi chúng như nguyên trạng, như chưa hề bị nhai nát, xé nát.
Trương Bảo Thắng lúc chuẩn bị lễ kết hôn, dọn đến chỗ ở mới. Cô giáo Lưu Huệ Nghi của Học viện Sư phạm Bắc Kinh đến chỗ ở mới của anh để chúc mừng. Cô Lưu còn cách nhà anh khoảng hơn 10m, đứng lại nói chuyện với người khác, Bảo Thắng đứng trong nhà anh, gọi tên cô Lưu, mời cô vào nhà, cô còn đứng ngoài cửa, qua cửa kiếng thấy Bảo Thắng đứng trong nhà nói chuyện. Bảo Thắng dùng tay chỉ cánh cửa nói to : “Cửa này khóa rồi, tôi đứng bên trong mở không được, xin cô dùng chìa khóa từ bên ngoài mở cửa”
Nói rồi anh cầm chùm chìa khóa từ trong cửa sổ đưa qua song sắt cho cô giáo, sau đó trở lại cửa cái, anh đứng bên trong cửa, cô giáo đứng bên ngoài cửa, hai người vừa nói chuyện, cô Lưu vừa lựa chìa khóa để mở cửa, không biết vì sao cô Lưu không mở được khóa. Vài phút đã trôi qua, cô hãy còn chuyên tâm dùng chìa khóa cố mở.
– Ha ha ! Ha ha !
Sau một tràng tiếng cười, nghe “táp” một tiếng, một bàn tay vỗ vào lưng cô Lưu, cô phản ứng :
– Trương Bảo Thắng gạt tôi hả ? Trương Bảo Thắng lại xuyên tường rồi !
Cô Lưu và mọi người kiểm tra căn phòng mới, ngoài chiếc cửa cái duy nhất, không còn cửa nào khác, vài chiếc cửa sổ đều có song sắt, người bình thường không thể chen ra được, cửa cái duy nhất thì đã khóa, chìa khóa nằm trong tay cô Lưu đang đứng phía ngoài dùng chìa mở cửa mà mở chưa được. Có người nắm tay Bảo Thắng lôi đến trước cửa nhà anh, yêu cầu anh nói rõ việc gì vừa xảy ra:
– Anh làm sao ra ngoài được ?
– Tôi từ góc tường bên kia ra ngoài. Anh dùng tay phải chỉ góc tường bên phải
|
Trương Bảo Thắng và Lâm Thanh Hà (diễn viên điện ảnh Đài Loan) |
Ngày 11-03-1979, Tứ Xuyên nhật báo đưa tin về việc tại huyện Đại Túc có em học sinh 12 tuổi, tên Đường Vũ, dùng lỗ tai nhận ra chữ, tức là thấy bằng lỗ tai. Tạp chí Tự nhiên của Thượng Hải kỳ 11 năm 1979 có đăng báo cáo trắc nghiệm về các em bé Vương Cường, Vương Bân và Mỹ Yến có thể dùng nách nhận ra chữ, tức thấy bằng nách.
Riêng Trương Bảo Thắng có thể dùng mũi “ngửi” ra chữ, tức thấy bằng mũi. Ngày 18-05-1982, anh được nguyên soái Diệp Kiếm Anh (lúc đó ông là Chủ tịch Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc, tức Chủ tịch Quốc hội Trung Quốc) mời đến nhà ông để thử tài. Chi tiết như sau :
Theo sau Diệp nguyên soái là nhiều người khác , có thư ký, y sĩ, nhân viên cảnh vệ…họ vào đầy phòng khách, đều hiếu kỳ chờ đợi Bảo Thắng biểu diễn. Chiếc ghế đẩy của Diệp soái dừng lại, ông nói với Bảo Thắng :
– Hãy ngồi ở bên này đi. Ông dùng tay chỉ vào một bên chiếc sô pha. Lúc đó Trương Bảo Thắng mới chịu ngồi xuống.
– Anh tên là gì ? Diệp soái thân thiết hỏi
– Trương Bảo Thắng
– Bây giờ bắt đầu trắc nghiệm nhé. Ông nói: Tôi nghe nói anh Trương có thể dùng đặc dị công năng nhận thức chữ, vì vậy tôi đã chuẩn bị cuộn giấy trên đó có viết chữ, bây giờ xin mời anh Trương biện nhận đi. Diệp soái cười thoải mái nói.
Bảo Thắng dùng tay phải cầm cuộn giấy được cắt đẹp đưa lên đầu mũi ngửi mấy cái, tiếp đó để xuống, biểu thị đã nắm được. Anh lập tức viết lại trên giấy, mọi người nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Có người hỏi : “Biện nhận ra chưa ?” Bảo Thắng không ngó ngàng, chỉ dùng viết mực viết trên một tờ giấy, mọi người tập trung tinh thần xem. Trong sảnh đường thật yên lặng, chỉ nghe tiếng ngòi viết ma sát vào giấy nghe rào rào.
“Ha ha ha, ha ha ha……” chỉ nghe tiếng cười sảng khoái của Diệp soái, mọi người hướng nhìn vào mặt của ông. “Nhận đúng rồi ! nhận đúng rồi !” Không khí của sảnh đường lập tức ồn ào, sôi động hẳn lên. “Chữ màu đỏ” Bảo Thắng bổ sung một câu. Có người mở cuộn giấy, lúc đó mọi người thấy hai chữ đại tự viết bằng bút chì màu đỏ : “Tam tiếu” hoàn toàn đúng với chữ mà anh đã viết trên giấy.
Khi Trương Bảo Thắng đến Bắc Kinh biểu diễn cho các nhà lãnh đạo Trung Quốc xem công năng đặc dị, anh có gặp nhà khoa học nổi tiếng Tiền Học Sâm, ông này thấy anh trình độ học vấn thấp, khuyên nên học luyện thi vào đại học. Anh không học được, vì mỗi lần lấy sách ra học thì bị nhức đầu, nên thực tế không học gì cả, nhưng đến kỳ thi thì anh vẫn đi thi.
Phòng thi đặc biệt, tiến hành tại Lễ Đường Trung Nam Hải (Trung Nam Hải là khu vực cư trú của những nhà lãnh đạo cao nhất Trung Quốc). Đối với Trương Bảo Thắng, các đề mục trong bài thi anh không thể làm được. Trong phòng thi yên lặng, không ai biết anh đang thi triển công năng của mình: anh bắt đầu thấu thị bài thi của người khác. Đáp án của người khác từ từ hiện lên trong não của anh, anh có thể giống như học sinh chép bài giải của thầy giáo trên bảng đen. Anh sao chép bài thi của người khác, không phải theo kiểu copy thông thường, vì trong phòng thi có giám thị đứng gác, không thể copy kiểu đó, mà anh copy từ trong não của người khác, nếu đáp án đúng thì anh cũng đúng, nếu đáp án sai thì anh cũng sai theo. Kết quả bài thi của anh, điểm không phải thấp. Nhưng Trương Bảo Thắng sau khi thi xong, báo cáo trung thực với thầy giáo và lãnh đạo, rồi nói : “Tôi không thể đọc sách được, vì tôi nhức đầu”. Do anh thêm một lần nữa phát biểu không tình nguyện học tập, cơ quan hữu quan bèn thôi, bỏ qua việc cho anh vào đại học.
Năm 1986, tại thành phố Chu Hải, tỉnh Quảng Đông, trước đám đông, Trương Bảo Thắng xin ông thị trưởng Chu Hải là Lương Quảng Đại lấy ra cho tấm danh thiếp, ở mặt sau danh thiếp, ông thị trưởng còn tự tay ghi tên mình . Sau đó anh yêu cầu một khán giả bỏ danh thiếp vào miệng nhai nát, nhổ ra một cái dĩa. Trương Bảo Thắng lấy từ trong dĩa ra đống giấy giống như hồ đó, để trong bàn tay xoa xoa miết miết trong vài phút, xong đưa lên miệng thổi vài cái, lại xoa miết thêm một hồi. Lúc đó anh quay xuống khán giả bên dưới nói : “còn thiếu một chút”.
Lúc đó bí thư thị ủy Chu Hải là đồng chí Phương Bao nghe thế bèn để ý tìm trên bàn, trong dĩa, thậm chí tìm trong kẽ răng của người nhai danh thiếp hồi nảy, quả nhiên tìm được mảnh giấy vụn nhỏ xíu. Khán giả bên dưới hỏi : “có nuốt vô bụng không đó ?” Sau đó trên bàn lại tìm được một mạt vụn nữa. Anh bèn bỏ những mạt vụn đó thêm vào đống hồ trong tay tiếp tục xoa miết, lại dùng hai tay ép lại, đem đống hồ ép thành miếng, dùng miệng thổi vài cái, sau đó để xuống bàn, ngưng thần nhìn chăm chú, chậm chậm dùng tay gõ, không bao lâu, đống hồ trong tay anh từ từ hoàn nguyên thành tấm danh thiếp, 3 chữ Lương Quảng Đại của ông thị trưởng ghi thêm trên mặt sau danh thiếp cũng phục hiện như cũ. Công năng thần diệu của Trương Bảo Thắng khiến Lương thị trưởng vô cùng kinh ngạc. Ông cầm tấm danh thiếp trên bàn đưa lên nói : “Đúng là tấm danh thiếp tôi có ghi thêm tên mình”
Chính bản thân Trương Bảo Thắng cũng không kịp cảm nhận cảm giác thế nào khi vật di chuyển. Điều này do chính anh tự thuật bằng văn bản do anh tự viết trong hồi thứ 21 của quyển sách “Siêu nhân Trương Bảo Thắng”. Anh viết như sau :
Công năng di chuyển vật thể
Thông thường mà nói, ý nghĩa của di chuyển vật thể là dùng bất cứ hình thức lực vật chất nào để thay đổi vị trí của vật thể, thế nhưng công năng của tôi lại là sử dụng ý niệm lực (tức không phải lực vật chất) để khiến vật thể di động. Loại chuyển động này dưới góc nhìn của người khác, có hai đặc điểm sau :
a/ không nhìn thấy quá trình di chuyển của vật thể
b/ loại chuyển động này đôi khi không bị chướng ngại của không gian ba chiều hạn chế
Như tôi đã làm thực nghiệm tại học viện Sư Phạm Bắc Kinh, đem một quả trứng gà trong lòng bàn tay di chuyển vào hộc tủ của một cái bàn cách xa vài mét trong lúc hộc tủ vẫn khóa. Theo lý thông thường thì không thể không mở hộc tủ mà đặt quả trứng vào được. Cái bàn cách xa chỗ tôi ngồi vài mét, người khác không thể thấy được quá trình quả trứng di chuyển từ tay tôi vào trong hộc tủ. (xem “Nhân thể đặc dị công năng nghiên cứu” kỳ 1 năm 1983). Lại nữa, tháng 9-1983 tôi ở tại thành phố Hô Hòa Hạo Đặc (Hohhot, Nội Mông) thực hiện lấy ra từ một chai thuốc chưa mở nắp, 36 viên vitamin B1. Loại thí nghiệm này tôi thực hiện rất nhiều lần.
Trong lúc di chuyển vật, cảm giác của cá nhân tôi, so với thấu thị không giống nhau lắm.
Đương nhiên trước hết, cũng phải đi vào một loại trạng thái. Việc này thì giống như thấu thị. Sau đó, lúc tôi dùng tay nắm bắt vật thể, trước hết tôi cần làm cho vật thể xuất hiện trước mắt, hoặc có thể nói là xuất hiện trong não. Tiếp đó dùng ý niệm nghĩ mang nó chuyển đi, định hướng, định điểm di chuyển là việc khó khăn và hao phí sức, còn tùy tiện khiến nó di chuyển một chút thì dễ dàng, giống như thuận tay ném đi, vật thể đó có thể bị chuyển đến một nơi nằm ngoài ý định của người. Thường có người hỏi tôi trong giây phút vật thể di chuyển đi, thì cảm giác của tôi thế nào, tôi cũng nhiều lần thử theo dõi “cảm giác” của mình, nhưng sự bất thành, vì việc di chuyển xảy ra trong chớp mắt, trong chớp mắt đó tôi chỉ cảm thấy đầu óc như hô lên một tiếng thì đã qua rồi, chỉ có thế, rất khó nói là có cảm giác gì hơn nữa.
Tôi nói thêm một điểm, trong quá trình di chuyển vật thể, người khác không thể nào thấy được, nhưng tôi thì cảm giác vật thể có loé lên một chuyển động trong não, khi nó theo ý niệm xác định của tôi di chuyển đến một nơi nào đó hoặc chuyển đến một nơi tùy tiện, tôi đột nhiên có cảm giác về địa điểm nó muốn tới, nhưng cũng có lúc sự di chuyển tùy tiện cho kết quả là tôi phải nghĩ rất lâu mới tìm thấy nó. Ngoài ra phương hướng của vật thể do tôi ném đi (bằng ý niệm), đa phần ở hai bên phương hướng đường đi của nó, rất ít khi đúng theo phương hướng đó. Đương nhiên đa phần nó rơi xuống chỗ người ta khó thấy.
Đó là vài điểm cảm giác hiển bày nông cạn, tôi có thể nói được về chính mình và đặc dị công năng của mình, mong nó hữu ích cho việc nghiên cứu đặc dị công năng của nhân thể.
Cha con Trương Bảo Thắng và tay chuyền hai Tôn Tấn Phương, trong đội tuyển bóng chuyền nữ Trung Quốc, vô địch thế giới 1982 |