CHUYÊN MỤC
ĐỒNG TÂM
LỊCH ÂM DƯƠNG
LIÊN KẾT WEBSITE
Thông tin khoa học tâm thức & tôn giáo » NĂNG LƯỢNG TÂM THỨC  » Chi tiết
 
Kỳ nhân Trương Bảo Thắng
Trương Bảo Thắng, người Bản Khê, huyện Tây Hồ, tỉnh Liêu Ninh (Trung Quốc), trong vòng hơn 10 năm nay nổi tiếng là “siêu nhân”. Riêng chuyện họ Trương chào đời cũng khác thường, giống như truyện Xuân Thu Chiến quốc. Theo quyển Siêu nhân, ...

      Trương Bảo Thắng, người Bản Khê, huyện Tây Hồ, tỉnh Liêu Ninh (Trung Quốc), trong vòng hơn 10 năm nay nổi tiếng là “siêu nhân”. Riêng chuyện họ Trương chào đời cũng khác thường, giống như truyện Xuân Thu Chiến quốc. Theo quyển Siêu nhân, tiểu sử chính thức của họ Trương, vào một ngày mưa bão tối trời đất, có một quả cầu lửa bay vào nhà và ngày hôm sau mẹ ông có mang! Bởi cha mẹ quá nghèo, ngay sau khi chào đời tại tỉnh An Huy, ông bị bán cho một gia đình ở Bản Khê.

      Có nhiều huyền thoại về ông Trương Bảo Thắng. Người ta đồn ông ta là báu vật của quốc gia, cho nên không được ra nước ngoài bao giờ. Người ta còn đồn ông đang hợp tác với một chương trình bí mật của quân đội kiểu “hồ sơ X”. Chương trình này khởi sự từ 16 năm qua, chuyên nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên, khoa học chưa giải thích được. Cơ quan chủ quản chương trình này là Trung tâm Nghiên cứu Vũ trụ của quân đội. Chưa hết, người ta nói họ Trương, dù không chính thức được bổ nhiệm, mang hàm bộ trưởng, thường ngày tiếp xúc với Chủ tịch Giang Trạch Dân, Thủ tướng Chu Dung Cơ, đang chữa bệnh cho Triệu Tử Dương – cựu tổng bí thư Trung Quốc. Năm 1983, họ Trương được mời chữa bệnh cho nguyên soái Diệp Kiếm Anh, người có công triệt hạ “tứ nhân bang” vào năm 1976.

     Trương Bảo Thắng có năng lực siêu phàm gì? Họ Trương thường biểu diễn năng lực uốn cong nĩa muỗng, làm các viên thuốc chui qua lọ thủy tinh, phục hồi tấm danh thiếp đã bị xé ra nhiều mảnh… Jasper Becker, trưởng phòng đại diện nhật báo Bưu điện Hoa Nam buổi sáng (Hồng Kông) tại Bắc Kinh, từng gặp họ Trương và chứng kiến tận mắt trò làm biến mất sim card trong máy điện thoại di động rồi sau đó tái xuất hiện trong một lọ thuốc rỗng!

     Ở Trung Quốc, không thiếu gì người có khả năng “siêu nhiên” như họ Trương. Ví dụ như ông Nham Tấn có tài di chuyển một con cá xuyên tường, làm cháy cả một khu rừng bằng khí. Hoặc như có bà Trương Hương Vũ rất nổi tiếng về tài chữa bá bệnh bằng nội lực và nói chuyện với… người ngoài hành tinh! Những người này, trong đó có cả Trương Bảo Thắng, từng nằm trong tay hai tướng lãnh Ngô Thiệu Tổ và Trương Tấn Hoàng, chủ nhiệm đề án nghiên cứu các “siêu nhân”, một lĩnh vực của nền công nghiệp quốc phòng Trung Quốc. Tướng Ngô Thiệu Tổ, tiến sĩ vật lý tốt nghiệp Trường Đại học Thanh Hoa, từng công bố vào năm 1987 và 1988 những công trình nghiên cứu về khí. Người ta cũng từng nghe nói tại một số quân y viện Trung Quốc các bác sĩ dùng khí để tiêu hủy các khối u hoặc chẩn đoán bệnh bằng tai.

     Hiện tại, họ Trương được tướng Ngô Thiệu Tổ bảo vệ. Nhưng giáo sư Hà Tác Tú, nhà nghiên cứu cao cấp viện vật lý lý thuyết, không tin rằng họ Trương có những năng lực siêu phàm nói trên. Giáo sư Hà từng tiếp xúc với họ Trương và xem ông này biểu diễn. Giáo sư khẳng định họ Trương chỉ có thể là một nhà ảo thuật giỏi. Giáo sư từng mời họ Trương về phòng thí nghiệm của ông để kiểm nghiệm “thiên tài” của họ Trương. Thí nghiệm đáng chú ý nhất là giáo sư dùng một hộp thủy tinh vuông vức do giáo sư chế tạo năm 1988 để thử nghiệm tài nhìn xuyên qua vật cản như X-quang của họ Trương. Chiếc hộp đựng một mảnh giấy có ghi một dòng chữ. Kết quả, họ Trương không đọc được chữ gì, mặc dù thử đi thử lại nhiều lần. Giáo sư kể lại: “Họ Trương đổ thừa người tôi có từ trường quá mạnh, phá hỏng khả năng siêu phàm của ông ta”. Trong một thí nghiệm khác vào năm 1998, giáo sư Hà cùng với các đồng nghiệp dùng những viên thuốc có đánh số bỏ vào lọ thủy tinh, dán miệng lại rồi đưa cho ông Trương làm sao cho những viên thuốc chui qua thủy tinh ra ngoài. Nhưng, mặc dù ông Trương lắc lọ thủy tinh liên tục 4 tiếng đồng hồ, các viên thuốc vẫn nằm bên trong.

     Hiện nay, có tin chương trình nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên của quân đội Trung Quốc đã ngưng. Tuy vậy, họ Trương vẫn còn sống tại Trung tâm Nghiên cứu vũ trụ dưới sự bảo trợ của một số quan chức cao cấp. Giáo sư Hà cho biết Trương Bảo Thắng rất giàu, có biệt thự riêng, đi xe hơi đắt tiền. Một số người bảo vệ họ Trương, trong đó có tướng Ngô Thiệu Tổ, đã bị thất sủng kể từ năm 1999. Ông Tổ đã chuyển qua làm chủ nhiệm Ủy ban Thể thao Quốc gia. Họ Trương không còn nổi tiếng như xưa nhưng chưa phải đã bị ô danh hoàn toàn. Vẫn còn một số người giàu có, đầy thế lực tin vào tài năng của họ Trương. Ông này đi đâu cũng được dân chúng hiếu kỳ ái mộ, hoan hô. Hơn thế nữa, nghe đâu đài truyền hình trung ương Trung Quốc đang chuẩn bị một loạt chương trình nói về các “siêu nhân”.

     Thuở nhỏ Trương Bảo Thắng đã có khả năng đặc biệt. Trong lớp học, ai mất gì, như bút chì, bút máy, khăn tay… cứ tả đặc điểm, màu sắc cho anh ta biết là anh có thể nói ra vật ấy đang ở đâu hoặc do ai lấy một cách tuyệt đối đúng. Bạn học gọi đùa anh là “thần trinh sát nhỏ tuổi.” Nhưng thầy giáo thì nghi ngờ: Anh ta không ăn cắp thì làm sao biết rõ ràng như thế? Anh chỉ được được học tới hết bậc tiểu học thì p hải thôi. Lớn lên anh làm giao thông – liên lạc tại một mỏ ở Bản Khê. Một hôm phát thư cho một chàng trai, Bảo Thắng nói: “Người yêu của anh mời đi xem chiếu bóng đây này!” Tưởng Bảo Thắng nói đùa, chàng trai bóc thư ra xem thì đúng là như thế. Nghĩ rằng Bảo Thắng đã bóc trộm thư của mình ra xem, chàng trai liền báo với trưởng ban bảo vệ và tố cáo rằng Trương Bảo Thắng đã vi phạm hiến pháp, xâm phạm thư tín của công dân. Trương Bảo Thắng được mời đến. Anh phân trần rằng không bóc trộm thư mà chỉ vô tình nhìn thấy khi cầm đến thư, và mau mồm mau miệng nói với chàng trai kia biết. Không tin lời anh, trưởng ban bảo vệ kiểm tra ngày khả năng đọc thư qua phong bì của anh bằng cách lấy ngay một công văng còn niêm phong kỹ, giao cho anh, bảo anh đọc. Anh nhìn qua một lát anh cho biết công văn nói về chủ trương sinh đẻ có kế hoạch, mỗi gia đình chỉ nên có một con. Công văn được bóc ra: nội dung đúng như Trương Bảo Thắng vừa nói. Thế là từ “phạm nhân”, trở thành “kỳ nhân” của mỏ, của cả vùng, rồi của cả nước.

     Viện y học Trung Quốc tỉnh Liêu Ninh mời anh đến làm thực nghiệm khoa học. Chỉ học đến tiểu học, vả lại không biết gì về y lý Trung Quốc, nhưng tại đây anh có thể nhìn thấy rõ hướng vận động của mạch ẩn sâu trong cơ thể người mà y học Trung Quốc gọi là các kinh và lạc. Các chuyên gia của Viện ghi chép lại, rồi so sánh với những điều miêu tả trong các sách kinh điển thì thấy hoàn toàn giống như vậy, không những thấy kỳ tài của người xưa mà còn thấy cả khả năng kỳ lạ của Bảo Thắng. Trương Bảo Thắng còn có thể thấy màu sắc của kinh và lạc, thậm chí màu sắc kinh lạc, ở từng người: xanh, vàng, hồng. Trước đây, có giáo sư đã dùng phương pháp truyền âm để nghiên cứu sự lan truyền của tính hiệu âm thành qua kinh lạc nhưng mới chỉ quan sát thếy được một đoạn thuộc tứ chi người thường. Tham gia quan sát, anh đã nhìn thấy sự lan truyền ấy, cùng phương hướng của nó ở các bộ phận khác, theo kinh lạc, nhìn thấy rõ ràng lục phủ, ngũ tạng.

     Một lần đến công viên Bắc Lăng ở thành phố Thẩm Dương, bước tới gần tấm bia “hạ mã” cũ còn lại, anh nhìn tấm bia một lát rồi nói với một giáo sư đi cùng: “Dưới bia, có tiền đồng!” Nghe thấy thế, vị giáo sư kia tỏ vẻ không tin và nói: “Tôi chỉ tin khi ông có cách gì lấy được tiền đồng lên đây.” Bảo Thắng lẳng lặng “phát công” (sử dụng năng lượng ngoại cảm của mình), đưa tay ra trước mặt, một lát sau: hai đồng tiền cổ, xanh gỉ có vết đất, nằm trong tay!

     Việc chỉ dùng ý chí mà thu được những vật thật đã xảy ra ở Trương Bảo Thắng từ khi còn nhỏ tuổi. Hồi ấy, một lần theo cha đi chợ huyện, anh thấy người cha nhìn hàng thịt rất lâu, rồi thở dài, kéo con đi. Chắc chắn là không đủ tiền mua, hai cha con trở về, tay không. Ngờ đâu, đến giữa đường về, người cha thấy tay Trương Bảo Thắng cầm một miếng thịt, nặng đến 5 cân (bằng 2,5 kg). Nổi giận, ông tát cho con một cái nên thân và mắng:

        - Ðồ súc sinh, mày ăn cắp của người ta à?

     Trương Bảo Thắng oà lên khóc, kêu oan, kể rằng: Biết cha muốn mua thịt nhưng không đủ tiền nên anh đã nảy ra ý muốn có một miếng thịt, và thế là nó đã đến tay anh, chứ anh hoàn toàn không ăn cắp.

     Còn ngày nay thì Trương Bảo Thắng có thể ra lệnh cho mọi vật xuyên qua giấy, vải, thủy tinh, ván gỗ, thậm chí cả tường bê tông mà không gây ra vết tích để đến tay anh, trước mặt mọi người.

     Trong nhiều lần vui đùa, anh đã cho bạn bè thấy: anh có thể ngồi trong nhà mà làm cho một loạt giày dép để ở cửa “bay” ra bãi cỏ ngoài cổng, làm cho chùm chìa khoá trong túi một bạn “vọt” ra ngoài, đến tay anh; mượn của phòng bên một cái phích mà không cần mở cửa vào, rồi vẫn ngồi nguyên tại chỗ trả lại cái phích vào chỗ cũ. Bạn bè làm một thí nghiệm: Buộc một chiếc chìa khoá vào một cái chuông con và yêu cầu anh di chuyển nó đến một nơi tuỳ ý (làm như thế để dễ phát hiện). Trương Bảo Thắng nhận thí nghiệm, cầm chìa khoá và chuông trong tay, chẳng nói chẳng rằng. Ngồi nói chuyện một lát sau, anh mở tay ra cho mọi người xem: chìa khoá và chuông đã biến mất. Hỏi nó đang ở đâu, anh bảo: ở trong một cái ngăn kéo gần đây. Mọi người kinh ngạc mở ngăn kéo: quả nhiên có chiếc chìa khoá buộc cùng chiếc chuông và càng kinh ngạc hơn khi thấy có thể dùng ý chí điều khiển vật thể xuyên qua gỗ chắc, không có tiếng động, không gây tổn hại, trước sự chứng kiến của nhiều người.

     Trong điều kiện giám sát chặt chẽ của nhiều người, Trương Bảo Thắng có lần ngồi tại chỗ mà đưa một bao gạo nặng khoảng 50 kg từ nhà bên sang phòng đang ngồi mà không hề mở cửa, đục tường…

     Giải thích các hiện tượng như trên, người ta cho rằng đó là do anh đã “phát công” để điều khiển sự vật. Cũng bằng cách “phát công” như thế, Trương Bảo Thắng có thể đang ngồi xem chiếu bóng, biến phim màu thành phim đen trắng, hoặc phim đen trắng thành phim trắng toát.

     Một lần, công diễn ở Quảng Châu, Trương Bảo Thắng đã chứng minh khả năng kỳ diệu của mình qua những việc như:

       - Có thể lấy một tấm giấy bạc (trong thí nghiệm là tiền giấy Áo Môn, tức Ma Cao) đã đặt trong một phong bì niêm phong kỹ, do một khán giả bất kỳ giữ, tấm giấy bạc ấy đúng về cả những chữ số đã in trên đó, lẫn chữ ký, dấu hiệu của người có tiền, và trao lại cho chủ của nó; cho một chút đường vào phong bì đựng tiền nói trên mà không ái biết; đọc được chữ viết trên mẫu giấy người ta đặt trong phong bì đó (những chữ ấy là: Hoan nghênh Trương Bảo Thắng).

       - Có thể lấy được những viên thuốc trong một cái lọ gắn xi, ở trong tay một người được ban tổ chức mời, mà lọ và niêm phong còn nguyên vẹn sau đó lại trả lại vào lọ những viên thuốc đã lấy ra; hoặc lấy ra rồi cho vào lọ đã gắn xin một cánh hoa, một mảnh giấy, một cái kẹo…

       - Làm nguyên vẹn lại một tấm danh thiếp, có mang chữ ký của người có tên trên bưu thiếp sau khi đã nhờ một người tình nguyện nhai nát tấm danh thiếp đó. Khi nhận phần bột nhão đã nhai từ tấm danh thiếp, Bảo Thắng hai lần cho biết còn thiếu, người tình nguyện đã tìm thấy một mẫu vụn đánh rơi, và lần sau một chút còn dính ở răng!

     Xưa nay, người ta vẫn coi đây là chuyện thần thoại. Nhưng bấy giờ, ở Trung Quốc, người ta lại đang chú ý nghiên cứu hiện tượng lạ này ở Bảo Thắng. Hồi nhỏ, gia đình túng bấn có lần không có tiền lấy vé, Trương Bảo Thắng nảy ra ý muốn cùng các bạn vào rạp chiếu bóng xem sao. Bảo Thắng làm cho người soát vé lú lẫn đi bằng ý chí của mình rồi đàng hoàng bước vào rạp chiếu bóng. Có điều anh ta không bao giờ dùng năng lực này cũng như khả năng thu được vật do ý chí, để làm việc xằng bậy. Từ khi nổi tiếng, anh ra sức luyện tập phương pháp này.

     Một lần, một trường đại học ở Ðông Bắc làm thí nghiệm về khả năng này của anh. 40 sinh viên lanh lợi được giao nhiệm vụ canh gác tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của hội trường thí nghiệm (có mời nhiều người đến dự để chứng kiến). Hết sức canh giác, các sinh viên này quyết “không để một lỗ nhỏ sơ hở”. Có ngờ đâu, anh đã vào hội trường, lúc nào mà họ không hề biết.

      40 sinh viên này chưa chịu, cho rằng Trương Bảo Thắng “có lẽ” lọt qua cửa thông gió ở nhà xí. Và thế là họ xin thử lại; lần này, họ tăng thêm người, cử người gác cả nhà xí, bên nam cũng như bên nữ. Sau khi có hiệu lệnh “Bắt đầu”, Trương Bảo Thắng vẫn đứng nói chuyện bình thường với một số người ở cửa ra vào. Nhưng rồi người ta không thấy anh đâu nữa. Thì ra, anh đã lọt qua “bức tường người” bằng phép tàng hình (“phép che mắt”) của anh và vào hội trường.

     Viện y học Trung Quốc tỉnh Liêu Ninh mời anh đến làm thực nghiệm khoa học. Chỉ học đến tiểu học, vả lại không biết gì về y lý Trung Quốc, nhưng tại đây anh có thể nhìn thấy rõ hướng vận động của mạch ẩn sâu trong cơ thể người mà y học Trung Quốc gọi là các kinh và lạc. Các chuyên gia của Viện ghi chép lại, rồi so sánh với những điều miêu tả trong các sách kinh điển thì thấy hoàn toàn giống như vậy, không những thấy kỳ tài của người xưa mà còn thấy cả khả năng kỳ lạ của Bảo Thắng. Trương Bảo Thắng còn có thể thấy màu sắc của kinh và lạc, thậm chí màu sắc kinh lạc, ở từng người: xanh, vàng, hồng. Trước đây, có giáo sư đã dùng phương pháp truyền âm để nghiên cứu sự lan truyền của tính hiệu âm thành qua kinh lạc nhưng mới chỉ quan sát thếy được một đoạn thuộc tứ chi người thường. Tham gia quan sát, anh đã nhìn thấy sự lan truyền ấy, cùng phương hướng của nó ở các bộ phận khác, theo kinh lạc, nhìn thấy rõ ràng lục phủ, ngũ tạng.

     Một lần đến công viên Bắc Lăng ở thành phố Thẩm Dương, bước tới gần tấm bia “hạ mã” cũ còn lại, anh nhìn tấm bia một lát rồi nói với một giáo sư đi cùng: “Dưới bia, có tiền đồng!” Nghe thấy thế, vị giáo sư kia tỏ vẻ không tin và nói: “Tôi chỉ tin khi ông có cách gì lấy được tiền đồng lên đây.” Bảo Thắng lẳng lặng “phát công” (sử dụng năng lượng ngoại cảm của mình), đưa tay ra trước mặt, một lát sau: hai đồng tiền cổ, xanh gỉ có vết đất, nằm trong tay!

     Việc chỉ dùng ý chí mà thu được những vật thật đã xảy ra ở Trương Bảo Thắng từ khi còn nhỏ tuổi. Hồi ấy, một lần theo cha đi chợ huyện, anh thấy người cha nhìn hàng thịt rất lâu, rồi thở dài, kéo con đi. Chắc chắn là không đủ tiền mua, hai cha con trở về, tay không. Ngờ đâu, đến giữa đường về, người cha thấy tay Trương Bảo Thắng cầm một miếng thịt, nặng đến 5 cân (bằng 2,5 kg). Nổi giận, ông tát cho con một cái nên thân và mắng:

     - Ðồ súc sinh, mày ăn cắp của người ta à?

       Trương Bảo Thắng oà lên khóc, kêu oan, kể rằng: Biết cha muốn mua thịt nhưng không đủ tiền nên anh đã nảy ra ý muốn có một miếng thịt, và thế là nó đã đến tay anh, chứ anh hoàn toàn không ăn cắp.

     Còn ngày nay thì Trương Bảo Thắng có thể ra lệnh cho mọi vật xuyên qua giấy, vải, thủy tinh, ván gỗ, thậm chí cả tường bê tông mà không gây ra vết tích để đến tay anh, trước mặt mọi người.

     Trong nhiều lần vui đùa, anh đã cho bạn bè thấy: anh có thể ngồi trong nhà mà làm cho một loạt giày dép để ở cửa “bay” ra bãi cỏ ngoài cổng, làm cho chùm chìa khoá trong túi một bạn “vọt” ra ngoài, đến tay anh; mượn của phòng bên một cái phích mà không cần mở cửa vào, rồi vẫn ngồi nguyên tại chỗ trả lại cái phích vào chỗ cũ. Bạn bè làm một thí nghiệm: Buộc một chiếc chìa khoá vào một cái chuông con và yêu cầu anh di chuyển nó đến một nơi tuỳ ý (làm như thế để dễ phát hiện). Trương Bảo Thắng nhận thí nghiệm, cầm chìa khoá và chuông trong tay, chẳng nói chẳng rằng. Ngồi nói chuyện một lát sau, anh mở tay ra cho mọi người xem: chìa khoá và chuông đã biến mất. Hỏi nó đang ở đâu, anh bảo: ở trong một cái ngăn kéo gần đây. Mọi người kinh ngạc mở ngăn kéo: quả nhiên có chiếc chìa khoá buộc cùng chiếc chuông và càng kinh ngạc hơn khi thấy có thể dùng ý chí điều khiển vật thể xuyên qua gỗ chắc, không có tiếng động, không gây tổn hại, trước sự chứng kiến của nhiều người.

     Trong điều kiện giám sát chặt chẽ của nhiều người, Trương Bảo Thắng có lần ngồi tại chỗ mà đưa một bao gạo nặng khoảng 50 kg từ nhà bên sang phòng đang ngồi mà không hề mở cửa, đục tường…

     Giải thích các hiện tượng như trên, người ta cho rằng đó là do anh đã “phát công” để điều khiển sự vật. Cũng bằng cách “phát công” như thế, Trương Bảo Thắng có thể đang ngồi xem chiếu bóng, biến phim màu thành phim đen trắng, hoặc phim đen trắng thành phim trắng toát.

     Một lần, công diễn ở Quảng Châu, Trương Bảo Thắng đã chứng minh khả năng kỳ diệu của mình qua những việc như:

       - Có thể lấy một tấm giấy bạc (trong thí nghiệm là tiền giấy Áo Môn, tức Ma Cao) đã đặt trong một phong bì niêm phong kỹ, do một khán giả bất kỳ giữ, tấm giấy bạc ấy đúng về cả những chữ số đã in trên đó, lẫn chữ ký, dấu hiệu của người có tiền, và trao lại cho chủ của nó; cho một chút đường vào phong bì đựng tiền nói trên mà không ái biết; đọc được chữ viết trên mẫu giấy người ta đặt trong phong bì đó (những chữ ấy là: Hoan nghênh Trương Bảo Thắng).

       - Có thể lấy được những viên thuốc trong một cái lọ gắn xi, ở trong tay một người được ban tổ chức mời, mà lọ và niêm phong còn nguyên vẹn sau đó lại trả lại vào lọ những viên thuốc đã lấy ra; hoặc lấy ra rồi cho vào lọ đã gắn xin một cánh hoa, một mảnh giấy, một cái kẹo…

- Làm nguyên vẹn lại một tấm danh thiếp, có mang chữ ký của người có tên trên bưu thiếp sau khi đã nhờ một người tình nguyện nhai nát tấm danh thiếp đó. Khi nhận phần bột nhão đã nhai từ tấm danh thiếp, Bảo Thắng hai lần cho biết còn thiếu, người tình nguyện đã tìm thấy một mẫu vụn đánh rơi, và lần sau một chút còn dính ở răng!

     Xưa nay, người ta vẫn coi đây là chuyện thần thoại. Nhưng bấy giờ, ở Trung Quốc, người ta lại đang chú ý nghiên cứu hiện tượng lạ này ở Bảo Thắng. Hồi nhỏ, gia đình túng bấn có lần không có tiền lấy vé, Trương Bảo Thắng nảy ra ý muốn cùng các bạn vào rạp chiếu bóng xem sao. Bảo Thắng làm cho người soát vé lú lẫn đi bằng ý chí của mình rồi đàng hoàng bước vào rạp chiếu bóng. Có điều anh ta không bao giờ dùng năng lực này cũng như khả năng thu được vật do ý chí, để làm việc xằng bậy. Từ khi nổi tiếng, anh ra sức luyện tập phương pháp này.

     Một lần, một trường đại học ở Ðông Bắc làm thí nghiệm về khả năng này của anh. 40 sinh viên lanh lợi được giao nhiệm vụ canh gác tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của hội trường thí nghiệm (có mời nhiều người đến dự để chứng kiến). Hết sức canh giác, các sinh viên này quyết “không để một lỗ nhỏ sơ hở”. Có ngờ đâu, anh đã vào hội trường, lúc nào mà họ không hề biết.

     40 sinh viên này chưa chịu, cho rằng Trương Bảo Thắng “có lẽ” lọt qua cửa thông gió ở nhà xí. Và thế là họ xin thử lại; lần này, họ tăng thêm người, cử người gác cả nhà xí, bên nam cũng như bên nữ. Sau khi có hiệu lệnh “Bắt đầu”, Trương Bảo Thắng vẫn đứng nói chuyện bình thường với một số người ở cửa ra vào. Nhưng rồi người ta không thấy anh đâu nữa. Thì ra, anh đã lọt qua “bức tường người” bằng phép tàng hình (“phép che mắt”) của anh và vào hội trường.

     Xác thực, năm 1982 lúc anh còn ở Trung Y học viện Liêu Ninh, thầy giáo Vương Phẩm Sơn và đồng nghiệp từng phát hiện anh có công năng dùng ý niệm di chuyển vật, đặc biệt là cách tường di chuyển cả một bao đường trắng ra ngoài. Các giáo viên đã đến kho kiểm tra kỹ lưỡng, kết quả : cửa kho khóa, cửa sổ đã đóng chết. Trong kho đường trắng bị các bao lớn đường vàng đè lên trên. Nếu xét thể lực của Trương Bảo Thắng lúc đó, anh không có đủ sức để dời các bao đường vàng đi để lấy được bao đường trắng. Bất luận phân tích thế nào, người ta vẫn còn hoài nghi không biết anh thực sự có bản lĩnh của Lao Sơn đạo sĩ không. Do đó Vương Phẩm Sơn và các giáo viên tổ chức một hoạt động. Họ nói với Trương Bảo Thắng :

-        Anh có thể nào đi vào Đại Lễ Đường mà không bị người ta phát hiện không ?

-        Thử một cái xem ! Trương Bảo Thắng cười đáp ứng.

     Hoạt động bắt đầu. Có người dẫn Bảo Thắng ra xa khỏi Đại Lễ Đường. Sau đó các giáo viên bố trí sinh viên đứng quan sát ở tất cả cửa ra vào và cửa sổ của Đại Lễ Đường, kể cả các cửa sổ, cửa nhỏ bên hông. Tất cả bố trí xong. Thầy trò đều mở to mắt nhìn, đề phòng Bảo Thắng dở trò ảo thuật. Vài phút trôi qua, rồi mười mấy phút trôi qua, lúc mọi người đều hướng về lễ đường tìm kiếm, Trương Bảo Thắng đã ở bên trong lễ đường kêu to : “Tôi ở đây này !” Tức thì mọi người chạy ùa vào lễ đường.

     Sau sự kiện đó, mọi người truyền nhau : có người nói Trương Bảo Thắng có thuật ẩn thân, có người nói anh có khả năng xuyên tường tẩu bích. Bảo Thắng trả lời rất giản đơn : “Trái với thông thường, các ông không thể ngăn trở tôi được”.

     Lại có một lần, người ta đem Trương Bảo Thắng khóa nhốt trong một căn phòng, bên ngoài có người canh giữ, bảo anh ta có cách nào rời khỏi căn phòng, đi qua một con phố nằm ngang, đi vào tòa lầu đối diện, vô một căn phòng đã bị khóa, dùng điện thoại báo cho những người giám trắc anh.

     Hoạt động bắt đầu. có người đứng ở cửa phòng nơi Bảo Thắng bị khóa bên trong, có người đứng trên con phố quan sát, có người đứng giữ nơi phòng người ta yêu cầu anh đi vào, có người đứng canh bên máy điện thoại. Mọi người cũng không biết anh cần bao nhiêu thời gian để đi ra. Có người phỏng đoán : “Chắc là anh ta không thể đi ra ngoài được”.

     Vài chục phút trôi qua, chuông điện thoại cuối cùng reo vang. Mọi người mở cửa hai căn phòng khác nhau , Trương Bảo Thắng đã từ căn phòng anh bị khóa, đi vào căn phòng anh cần vào, quay số điện thoại gọi đến người đang chờ điện thoại của anh mà không bị ai phát hiện.

     Các nhà lãnh đạo Trung Quốc thời đó như nguyên soái Diệp Kiếm Anh (Chủ tịch Quốc Hội), Bạc Nhất Ba (Bộ trưởng Tài chính, Chủ nhiệm Văn phòng Quốc Vụ Viện- tức Nội Các, Phủ Thủ tướng) đều rất coi trọng Trương Bảo Thắng.

 

(Xem tiếp)

Các thông tin cùng loại này
» Người có khả năng tàng hình, nhìn xuyên cả bê tông (2013-03-31 17:29:36)
» Người đàn ông thở ra lửa (2012-12-07 16:57:29)
» Nâng người bằng ngón tay (2012-09-24 17:44:08)
» Bé sinh non sắp chết bỗng hồi sinh khi cha mẹ ôm giã biệt (2012-07-23 15:53:38)
» Thần đồng Phật giáo đất An giang (2012-03-31 11:22:39)
» THẦN ĐỒNG PHẬT PHÁP VÀ THƠ (2011-09-03 17:46:32)
» Con người có thể linh cảm trước cái chết? (2011-07-12 21:06:37)
» Khinh công trước cửa Nhà Trắng (2011-04-03 12:27:21)
» Kunfu chịu nóng trong nồi áp suất! (2012-06-02 21:40:13)
» Bí ẩn linh tính và trực giác (2011-03-22 16:47:44)
»  Sức mạnh của bùa chú (2012-06-02 21:40:43)
» Câu chuyện kỳ lạ của một bác sỹ sau khi chết (2011-01-14 23:15:13)
» Nhịn ăn kéo dài nhờ năng lượng mặt trời (2011-01-14 23:14:29)
» Người 'không ăn suốt 70 năm' vẫn sống (2010-05-11 23:51:53)
» Xác chết không phân hủy sau 36 năm (2010-03-01 17:12:46)
» Vì sao các thiền sư bất hoại sau khi chết? (2012-03-30 15:48:28)
» Ngọc xá lị - bí ẩn chưa được khám phá (2012-06-02 21:33:53)
» Nướng cá bằng... ý nghĩ (2012-06-02 21:37:37)
» Ngôi chùa nuôi hổ tại Thái Lan (2012-06-02 21:39:43)
»  Hiệu ứng TNP (2012-06-02 22:14:57)
  1  2  Trang Tiếp
 

CÔNG TY KHOA HỌC NĂNG LƯỢNG TÂM THỨC TOTHA
245 Trịnh Đình Trọng, P.Hòa Thạnh, Q.Tân Phú, TP.HCM, VN - ĐT0909777929 - 0908883380 - 0909631630 - 0914359159 - Email:   phapluantotha@gmail.com

Copright 2009 www.totha.vn,
All rights reserved

Lượt truy cập: 18000029
Đang online : 54