BÀI THU HOẠCH
KHÓA 6 – LỚP 1 (22/10/2012)
Học viên: Trần Vĩnh Hưng - sinh năm 1982: nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng
1. Cơ duyên nào bạn tìm đến Totha:
Sau khi cùng gia đình vất vả vượt qua được những biến cố xảy ra vào năm rồi, đầu năm nay mình khá thoải mái với những cái hẹn những chuyến đi chơi với bạn bè mà trong nửa năm trước mình phải từ chối, nhưng thay vì vui vẻ sau những cuộc chơi thì mình lại thấy có gì đó cứ buồn buồn, chán chán, không biết từ đâu. Một thời gian mình như bị stress, than thở hết với người này đến người khác, nhiều khi cái chán nó lây san và làm ảnh hưởng đến mọi người, mình cứ bực bội nổi sân liên tục. Tự nhiên trong lòng muốn được đi học, tham gia vào một đoàn thể nào đó để được giải tỏa, học gì cũng được miễn là có ích là được. Ngay tuần sau đó, nhận được điện thoại bất ngờ của Chị Ngọc Anh, qua một hồi thăm hỏi, chị Ngọc Anh giới thiệu mình đến học lớp học Totha. Lúc đó nghe chị ấy nói rằng mình đến học sẽ lý giải được cái buồn cái chán, rồi lý giải được những giấc mơ lạ lùng của mình, học để hướng về Chân – Thiện – Mỹ…chị ấy nói rất nhiều nhưng vì ngay giai đoạn đó thì chỉ cần vài ý vậy thôi là mình liền có động lực muốn đến học.
Quá trình đến với Totha cũng không ít gian nan, sau khi đăng ký 3 tháng chờ đợi vẫn chưa khai giảng khóa mới, rồi đến khi Totha gọi điện nhắn tin thông báo khai giảng thì mình lại không nhận được mà lý do lại xuất phát từ mình. Sau khi biết được giờ học mình lại phải vất vã năn nỉ sếp cho đi làm sớm về sớm để đi học (vì đường từ nơi làm đến Totha gần 1 tiếng đi xe vào giờ tan tầm - sẽ không kịp giờ học) nhưng không được. Không hiểu sao mình cũng không bỏ cuộc, cứ đi gặp sếp và xin xỏ, rồi tính luôn phương án cuối cùng nếu không cho là mình sẽ lấy hết ngày nghỉ phép để chia ra nghỉ vào những ngày học rồi từ từ tính tiếp. Cuối cùng sau bao nhiêu lần lặn lội thì sếp cũng đồng ý dù có hơi miễn cưỡng. Cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại làm như vậy, giờ nghĩ lại nếu không quyết tâm được đi học có lẽ đó sẽ là điều đáng hối tiếc.
2. Trước khi đến với Totha
Thường hay vui buồn vô cớ, nổi sân bất thình lình mà không hiểu lý do.
Còn chấp nhiều vào sự hơn thua, cái bản ngã quá lớn luôn muốn khẳng định mình nên đôi khi ít thông cảm với sự yếu kém và lỗi lầm của người khác.
Thời gian trước rất hay gặp những giấc mơ lạ. Toàn thấy cảnh vật chứ không thấy người. Sau nhiều lần để ý mới thấy nếu mơ những cảnh thật đẹp và lạ mắt thì ứng với giai đoạn vui vẻ, những cảnh đen tối như vực thẳm, lạc vào nơi tối tăm mờ ảo thường xuất hiện trước giai đoạn buồn bực, bệnh tật sắp xảy ra.
Thỉnh thoảng gặp những sự việc mà hình như đã thấy rồi, nhiều khi biết cảnh tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào, vì trước đó thấy rồi ở đâu đó không xác định được.
Trong cuộc sống trước giờ mình chưa bao giờ nhận lại được những gì mà mình đã bỏ ra cho người, ban đầu thì thấy thật bất công và cho rằng những người xung quanh mình thật bạc bẽo. Nhưng rồi phát hiện mình lại nhận được từ những người mình chưa giúp họ lần nào. Không lý giải được cái duyên kỳ lạ đó.
Kiến thức về những vấn đề liên quan Phật học: gom nhặt từ mỗi người một chút, mỗi nơi một chút, nhưng không biết phải sắp xếp như thế nào. Chỉ hiểu biết về tam quy ngũ giới, luật nhân quả, còn bắt đầu từ đâu và kết thúc sẽ đến đâu thì lại rất mơ hồ.
Gia đình: Hình như có cái bức tường vô hình nào đó làm cho không ai hiểu ai cả. Nhiều khi đến cả lời quan tâm nhau cũng lại thành cái gốc để làm làm bực mình nhau.
Công việc: Những người xung quanh đều yêu thương và giúp đỡ trong công việc nhiều nhưng ít khi gặp may mắn, có cố gắng như thế nào thì đến khi gần có kết quả lại bị mất vào phút cuối.
Cách đây 7 năm, sau 1 lần thoát chết vì cầm nhầm ổ điện bị hở dây, mình cảm nhận rõ ràng có 2 bàn tay của 1 người cầm vào vai mình và lay mạnh kéo ngược ra sau, tỉnh dậy nhìn quanh nhà không có ai cả. Lần đầu tiên mình tin có một thế giới vô hình nào đó tác động được vào thế giới hữu hình này nhưng không biết bằng cách nào.
Cuối năm vừa rồi, mình mơ thấy một giấc mơ thật lạ. Một người dáng còn rất trẻ tóc xỏa áo rũ màu trắng toát, không nhìn thấy mặt do xoay lưng về hướng mình, chỉ thấy dẫn mình đi vòng vèo qua vài con đường. Đi một đoạn đường thì mình bị trược chân sụp xuống 1 vũng lầy, người phụ nữ áo trắng đó biến mất, đang chới với hoảng loạn thì trên gò đất cao có 2 người (là người thường nhưng trước giờ chưa gặp) dang tay nắm kéo mình ra khỏi vũng lầy đó. Gần về tới nhà thì 2 người cản không cho mình vào, rồi họ tiến vào thì thình lình ở gốc nhà một hình thù ghê gớm nấp trong đó chạy ra, mắt đỏ vân xanh long lên sòng sọc lao về hướng mình như muốn ăn tươi nuốt sống, 2 người lúc nảy lao đến nắm tay mình chạy thoát. Sáng ra hình ảnh vẫn còn rõ từng chi tiết, mình hơi hoảng vì trước giờ chưa bao giờ mơ gặp người kỳ lạ vậy gọi điện về nhà kể lại, qua việc mình miêu tả đoạn đường mình đã được dẫn đi, ông Nội cho biết đó là khu mộ của ông bà trong dòng họ, và hình như mộ của 1 người Bà đang bị động nhưng chưa sửa được, bà mất khi chưa đầy 20 tuổi, mình không hiểu sao lại mơ kỳ lạ thì được biết trước đó 1 ngày do có nhiều chuyện xảy ra, 1 người Cô thấy lạ đã đốt nhang khấn vái cửu huyền thất tổ nếu con cháu có chuyện gì sai thì hiển linh về cho con cháu biết để sửa. Sau khi mình kể lại thì gia đình thấp nhang hứa sẽ sửa lại mộ của Bà thì dần dần sức khỏe người trong nhà mình được hóa giải dần. Lúc đó chưa đến Totha nên cũng không hiểu sao cửu huyền đã mất biết bao năm rồi mà vẫn chưa giải thoát, và còn vương vấn lại là vì cái gì. Mình lúc đó chỉ có 1 nguyện cầu làm sao và bằng cách nào để giúp cửu huyền được tiến hóa để thoát khổ, chứ người sống thì làm sao biết nguyện vọng người mất mà làm theo để họ được an lòng.
3. Sau khi cùng nhau tu học, bạn hãy chia sẽ lại những thu hoạch của mình để cùng nhau kiến giải
Tuần thứ 1: Thầy hướng dẫn bài tập khử trược, đầu mình chợt nặng lên, khó thở, tức nơi chấn thủy. Cứ tưởng là do phòng tập nhiều người nên mình thở không được, nhưng cả ngày hôm sau đó vẫn còn tương tự rồi bớt dần sau ngày tập thứ 3.
Tuần thứ 2: đọc âm thanh tô-đô lần tập thứ 2: tay đang rít rất khó xoay nhưng khi nghe Thầy đọc lên âm thanh ấy tự nhiên như có 1 lực đẩy tay mình rất trơn, xoay rất nhẹ nhàng.
Trong 1 dịp tham gia Lễ Ngũ bách danh của Đức Quán Thế Âm, mình Làm theo lời Thầy đã dạy: quán ý thu năng lượng từ vũ trụ (2 bàn tay ta là 2 ăng ten thu phát) để làm thân thể vững vàng, cân bằng, tắm mình trong dòng năng lượng pha lê tinh khiết…nhờ vậy mình có thể hoàn thành được 500 lạy. Những khi kiệt sức liền làm theo lời Thầy thì lại thấy người khỏe rất nhiều và nhờ vậy sau 1 đêm lạy mình là người tỉnh táo nhất trong đoàn mặc dù trước đó chẳng bao giờ được quá 40 lạy. Đây là điều kỳ diệu đầu tiên với bản thân mình.
Tuần thứ 3: cảm giác thật khỏe và thoải mái.
Tuần thứ 4: người mệt mõi không tập trung tập được, khi tập cứ nghĩ đến những hình ảnh xấu, ngay cả lúc quán ý thu nhận năng lượng pha lê tròn sáng của vũ trụ thì bỗng xuất hiện 1 người hình thù đáng sợ cũng đang chuyển 1 nguồn năng lượng đen về phía tay mình. Cứ mỗi lần quán ý thu nhận năng lượng là hình ảnh về dòng năng lượng ấy lại xuất hiện, mình hơi sợ nên ngưng tập ngồi nhìn đồ hình. Cứ giơ tay lên trong bài Phật thông công hay chuyển tay lên trong bài âm thanh Tô-đô ta-đa đều bị. Mình nghĩ có thể có cái gì đó đang ngăn cản mình hoặc là do chính cái tâm ma của mình đang khởi lên. Mình hơi hoảng vì nếu ngưng giữa chừng thì đồng nghĩa sẽ bỏ cuộc, thế nên rất muốn chia sẽ với chị Liên nhưng hình như cũng có chướng ngại gì đó mà cứ hết buổi học là mọi người quay quần xung quanh chị.
Suốt trên đường về mình nghĩ lại, có thể lý do cuối tuần về quê Mẹ có ý cản trở và không muốn mình theo học lớp học này vì Mẹ cho rằng tu là chỉ cần ở nhà niệm Phật làm điều tốt là được (mặc dù trước đó Mẹ nghe mình đi học để tu sửa thì rất vui, không hiểu sao giờ tự nhiên lại phản đối mà không biết lý do gì). Mình nghĩ có thể đó chính là chướng duyên mình đang gặp. Tuần đó thật sự vất vả, một mặc vẫn kiên trì tập mỗi sáng nhưng chỉ quán ý quét năng lượng đen xả trả về đất, chứ không dám quán ý thu nhận năng lượng (để tránh khỏi phải nghĩ đến hình ảnh xấu đó), vừa phải sắp xếp về quê 2 tuần liền, lân la nói chuyện với Mẹ, cuối cùng Mẹ đã có phần thuận theo ý mình, không lo lắng, không cản ngăn nữa.
Tuần tiếp theo đã khả quan hơn nhiều, mình thỉnh thoảng thấy lại hình ảnh đó chỉ vài lần rồi mất hẳn. Một lần sau khi tập xong Phật thông công mình ngồi chú tâm nhìn đồ hình thì những màu sắc trên đồ hình dần dần biến mất, rồi đến những đường viền mất dần, cuối cùng chỉ còn thấy khoảng tường phía sau. Nhớ lại lời Thầy lúc tập có thể thấy những hình ảnh trong đồ hình nhưng đừng để tâm vào vì sẽ dễ bị hướng vào 1 căn mà những căn còn lại khó cân bằng. Mình lên lớp chia sẽ với chị Liên thì chị bảo hiện tượng đó bình thường và anh chị đã học lớp 1 vừa rồi gặp rất nhiều. Mình thấy yên tâm và những lần tập sau đó, đồ hình vẫn biến mất nhưng mình không còn sợ, cứ bình tĩnh tập tiếp.
Tuần thứ 6:
Khi tập bài Phật thông công, tay như có 1 lực đẩy khi vẽ vòng tròn hoa sen (lúc chị Liên dùng năng lượng hỗ trợ anh chị ngồi tập kế bên)
Cảm thấy yêu thương mọi người xung quanh hơn rất nhiều. Không phân biệt hay phán đoán người xấu người tốt để ghét thương.
Tuần thứ 7, một việc xảy ra ở công ty làm mình thật sự thấy lạ, cuộc họp với 2 vị sếp kêt thúc với kết quả tốt đẹp sau hơn 2 giờ mà mình không tốn công sức gì nhiều cả. Điều đáng nói là vấn đề này đã kéo dài cả năm nay, gây biết bao phiền não cho rất nhiều nhân viên trong phòng và bản thân mình ngày trước vì muốn thay đổi nó mà không ít lần phải tranh cãi với sếp, có khi tức quá mà phát khóc vì bất lực, không làm được gì dù sự thật rõ ràng ra đó nhưng ai cũng cố tình lẫn tránh những ý muốn của mình đưa ra. Nhưng không biết sao lần này mình đặt lại vấn đề cũ thì 2 người ấy bỗng tự phân tích rồi đưa ra những giải pháp như những gì mình mong đợi, và còn thêm một số quyết định mà vượt qua sự mong đợi của mình, chuyện mà “có nằm mơ mình cũng không dám nghĩ tới”. Suốt tối hôm đó cảm giác phấn chấn vô cùng, sáng hôm sau mang kết quả kể lại thì ai cũng thấy khó tin vì cả năm nay chuyện đó đã gây tranh cãi không biết bao nhiêu lần mà giờ tự nhiên kết quả đến một cách nhẹ nhàng bất ngờ như thế. Đến lúc đó mình mới nhớ Thầy đã từng nói khi năng lượng ta tròn đều, hướng tâm Chân – Thiện – Mỹ thì sẽ hóa giải được rất nhiều thứ.
Đắc nhân tâm vạn sự ắc toàn tâm
Thất nhân tâm nhất sự ắc nghịch tâm.
Về gia đình, bỗng nhiên dạo này mình thấy anh chị em vui vẻ hơn, tối đi học về nhà không thấy thằng em út ngồi chơi game như hằng ngày mà đọc tin tức hoặc có khi mấy chị em ngồi chơi đùa với mấy đứa nhóc nhỏ hàng xóm. Mình thấy nhẹ người hẳn. Một buổi sáng trước khi đi làm mình xuống nhà gọi út dậy ăn sáng vì 8h rồi, chỉ gọi như thông lệ vì lo lắng thôi chứ biết kết quả sẽ giống những lần trước - nó chẳng bao giờ nghe, thường phải gần 10h mới chịu ngồi dậy khỏi giường, có khi còn cự nự và quát lại vì bị phá giấc ngủ, nên lâu rồi mình không thèm để ý luôn. Lần này tự nhiên ứng khẩu gọi rồi vô cùng ngạc nhiên là cậu ta lẽo đẽo đứng dậy đánh răng rửa mặt một cách nhẹ nhàng và dạo này không còn thức tới 1, 2 giờ sáng chơi game nữa.
Tuần thứ 8: Phát hiện ra căn bệnh viêm mũi dị ứng dạng mãn tính của mình hơn 5 năm nay tự nhiên biến mất. Vì không để ý nên cũng không nhớ hết bệnh lúc nào. Tình cờ buổi sáng đến công ty mình vui vẻ cười chào mọi người từ ngoài vào, họ bảo sao dạo này thấy mình khỏe khoắn tươi tỉnh vậy. Từ thời điểm phát hiện đến khi viết bài chia sẽ này mình để ý xem có phải hết thật không thì quả thật chỉ còn khoảng 10% lúc trước.
Ngay cả chứng bệnh đau đầu về chiều giờ cũng đột nhiên hết gần 70%.
Thích ăn rau cải hơn, nghe mùi thịt cá là cảm thấy tanh, nhìn vào thì thấy ghê ghê, thỉnh thoảng vẫn phải ăn nhưng không cảm giác ngon miệng. (Trước đó nghe lời Mẹ nên ăn chay mỗi tháng 4 ngày, nhưng đến ngày chay là mong cho mau qua ngày để được ăn thịt cá vì thèm đủ thứ).
Thấy yêu thương mọi người hơn, tình thương này hình như xuất phát từ tâm nhiều hơn trước nên cảm giác có sự lan tỏa rất lạ, không giống như trước đây, chỉ là phát từ ý nên khi phát ra dù không giả nhưng lại cảm thấy có cái gì đó gượng gạo.
Tuần 9, sau khi lên lầu 2
Ngày đầu tiên cảm thấy tay có gì đó châm chít râm rang, người nhẹ nhàng và thoải mái.
Ngày thứ 2: khi anh Kiên ngồi phía trên đang phát ý hỗ trợ anh Hùng cuối lớp thì tay mình xoay một cách nhẹ nhàng, giống như trượt trên 1 lớp gì đó rất trơn, không còn cảm giác 2 tay chạm vào nhau. Lần sau khi chị Liên hỗ trợ thêm cho 1 anh chị ngồi phía trước, lúc đó mình đang tập bài phật thông công, tay tê rần lên thấy rõ, lòng bàn tay (nhất là tay trái) nóng lên từng đợt.
Lần đi Dinh Độc lập vừa rồi, cảm giác nhẹ nhàng, khi phát ý thu năng lượng từ vũ trụ vào bách hội, chuyển xuống gáy, xuống lưng, đang ngồi hơi khom lưng thì như có 1 lực dựng người từ từ thẳng dậy, cảm nhận sống lưng như 1 cây trụ chống thẳng đứng trong người làm toàn lưng căng cứng.
Sau khi đồng tâm ở nhà thờ Đức Bà thì ngực mình tức và khó thở (nhiều nhất ở khu vực chấn thủy). Chị Ngọc Anh hướng dẫn mình thu năng lượng về làm tròn, cân bằng lại. Sau 3 lần tác động vào chấn thủy, không còn thấy khó thở nữa.
Hít khí vào bài phật thông công không còn cảm thấy hơi thở đưa xuống giữ ngay ngực nữa vì nó quá nhẹ.
Ngày tiếp theo (17/12): Trưa hôm đó đã không kềm được nên đã nổi tâm sân đối với đồng nghiệp, dù chưa phát ra tiếng hay thể hiện qua hành động nhưng ngay lúc cái sân nổi lên tự nhiên thấy tức ở khu vực chấn thủy như cảm giác đang giữ 1 lượng khí rất lớn ở đó không thoát ra được, rồi chuyển xuống đau ở bụng, phải ngồi quán ý cân bằng lại thì sau hơn 1 tiếng mới hết đau. Buổi tối đến tập thì không tập được Tô-đô Ta-đa như bình thường, tay xoay rít và âm thanh đọc ra cứ vấp liên tục.
Tuần cuối: Sau khi tập xong chị Liên hướng dẫn mọi người phát ý hướng nguyện cho cữu huyền thất tổ, mình tập trung nhìn vào đồ hình, mọi thứ xung quanh tối hẳn và mọi người trước mặt như biến mất, đồ hình thì sáng lên nhìn rõ màu sắc hơn bình thường. Cả chị Liên và anh Kiên cũng biến mất, chỉ còn thấy 2 bàn tay của anh chị sáng vàng rực lên chuyển động trong không gian.
Một số cảm nhận của bản thân:
Trước khi đến với Totha, mình không dám mong cầu gì cả, mình không mong là bệnh sẽ hết, không mong là gút mắc trong công việc được tháo gỡ, và đặc biệt cũng không nghĩ mình sẽ gặp được một người Thầy dạy nhiều pháp Phật đến vậy. Tự thấy rằng nghiệp lực mình nhiều lắm vì cứ lẫn quẫn buồn chán với đủ thứ chuyện thì đủ biết mình không được phước báu như nhiều người, và tự nhủ nếu đã lỡ gây ra thì đời này phải trả, cho nên trước khi đến Totha mình chỉ mong làm sao để có cách tự tìm sự vui vẻ an lạc cho chính mình, mình vui thì mọi người xung quanh mới vui được (đó cũng là câu trả lời mà vào ngày đầu tiên mình chia sẽ khi Thầy hỏi mục đích mình đến với Totha), chứ không mong mình sẽ gặt ngay được những điều may mắn, chính vì vậy khi phát hiện ra những điều trên mình đều cảm thấy bất ngờ.
Những điều may mắn đó thật lớn nhưng với mình cái lớn hơn và quan trọng hơn nữa lại chính là con đường đi mà Thầy đã chỉ dẫn qua từng bài giảng.
May mắn cho mình là đời này được sinh ra trong gia đình có nhiều người biết đến đạo Phật, mình cũng biết đi Chùa biết nghe pháp nhưng hình như vẫn có cái gì đó khiến mình hơi lạc lõng. Những kiến thức mình góp nhặt được không làm mình cảm thấy vững vàng vì mình không hệ thống lại được, cũng không hiểu được 1 cách thấu đáo. Được dạy sống tốt nhưng tốt như thế nào là đúng và tốt bao nhiêu là đủ? Chẳng hạn như có người bảo bố thí là tốt, có người lại bảo là không vì như vậy những người nhận được sẽ lâu được trả nghiệp?!! rồi không biết nghe ai, làm gì. Dần dần cứ nghe mọi người chỉ dạy và chắc lọc, điều gì mà mình cảm thấy có lợi và không hại ai là cứ làm. Đầu tiên là phóng sanh, rồi đến thả cá, rồi ăn chay, rồi lại đến đọc chú Đại bi…nhưng vẫn không hiểu cái gốc rễ của những sự việc trên là tại sao lại làm vậy. Tại sao không sát sanh thì sống lâu hơn, tại sao đọc chú thì tốt cho tâm mình hơn và cầu nguyện sẽ “linh” hơn? Qua những lý giải của mọi người nên tin đó là những điều nên làm, nhưng thật sự thấy có cái gì đó hơi vô hình. Giống như tự quờ quạng để đi trong đêm tối vậy.
Qua tuần thứ 1 học pháp mình chưa thấy gì, nhưng dần đến tuần thứ 2, thứ 3 mình chợt nhận ra Thầy đã phân tích từ những cái hiện thực nhỏ nhất dần dần hòa nhập và giải thích những hiện tượng lớn hơn và tiến xa hơn nữa là những giáo lý trong Phật giáo, tất cả đều được Thầy giảng giải một cách hài hòa, rõ ràng và logic. Đưa sự hiểu biết từ chỗ khai sơ đi lên dần và mình như được học lại từ đầu, hiểu lại từ đầu. Trước đây mình hoang mang vì cái kiến thức hơi mơ hồ chưa biết bắt đầu từ đâu…giờ đây đã dần được tháo gỡ. Thì ra mỗi sự sống đều có 2 thành phần sóng-hạt, những tác động của mình đến những sự sống khác đều nhận lại một phản hồi tốt hay xấu tùy vào cái mà mình đã cho đi, thì ra không ai “ghi sổ” để bắt tội mình mà chính là do những tương tác của mình đến thế giới này sẽ được lập trình lại, là tròn sáng hay rối rắm đều từ đó mà ra, và do đó chúng ta hoàn toàn có quyền chỉnh sửa…Những kiến thức rõ ràng cụ thể này lần đầu tiên mình được biết, đó chính là niềm vui và động lực làm mình thấy rất hân hoan muốn được đến lớp.
Lúc nhỏ, thắc mắc đầu tiên khi mình được tiếp xúc với những đồ vật ở Chùa là tại sao chuỗi hạt lại có 108 hạt mà không tròn 100 hay 200 cho dễ nhớ, nhưng mãi đến giờ khi được gặp Thầy thì mới hiểu được ra đó chính là 108 phiền não được tổ hợp từ những yếu tố có thể gây ra đau khổ cho con người (Lục thức x tam thọ x nhị giới x tam thời), và con số đó được dùng ở nhiều nơi nhằm nhắc nhớ con người về cái khổ. Thì ra nó có nhiều ý nghĩa đến vậy, đây có lẽ là cái làm mình ấn tượng nhất, nhớ và thuộc ngay tại lớp, còn vui đến nổi đem về chia sẽ kiến thức đó cho nhiều người khác.
Rồi đến khi Thầy giảng về lục đạo luân hồi, rồi phân tích về con đường để tiến hóa, làm cách nào để tu tập giải thoát. Từ thấp tới cao, mỗi một pháp tu đều đưa con người ứng với 1 quả đạt được ở 1 cảnh giới nào đó. Mỗi người sẽ biết được mình đang ở đâu bằng cách tự quán xét, đối chiếu xem mình đã làm được gì, thì ra đường đi là đây, cách đi là đây, một lần nữa những vướng mắc trước đây của mình được tháo gỡ 1 cách “tâm phục khẩu phục”. Ngày trước khi nghe Mẹ dạy về cách niệm Phật để cứu độ thân trung ấm giai đoạn cận tử nghiệp của người sắp mất, mình cứ lẩn quẩn với cái thắc mắc tại sao không tự lực bản thân mà phải nhờ vào người khác, phải làm gì để chắc chắn mình đi được vào cảnh giới cao hơn hoặc là giải thoát sau khi chết, chứ dựa vào người sống thì quá phiêu lưu, đời người chỉ chết được có 1 lần, làm gì có lần nào cho mình thử để biết trước được, lỡ như lầm đường lạc lối thì có phải uổng phí 1 kiếp làm người, chưa kể nếu tái sinh lần sau biết có cơ duyên để tìm đúng đường mà đi tiếp hay không. Mẹ cũng chỉ giải thích được rằng hãy niệm Phật cho quen dần, hướng về điều tốt thì sẽ gặp điều tốt, tự tại an lạc không sợ sệt thì sẽ về được cảnh giới tốt. Nhưng mình lại nghĩ lúc đó nghiệp lực của mỗi người dẫn đi đâu thì không ai biết được. Muốn gặt quả an lạc sau này thì khi sống phải gieo nhân an lạc, nhưng giờ phải làm cách nào để mình tìm thấy cái an lạc tự tại khi tâm lúc nào cũng dao động bởi cuộc sống xung quanh? Không tìm được câu trả lời, cảm giác của mình lúc đó như được người ta cho con thuyền giữa dòng, đứng trên đó thì có thể không chìm vào nước (chỉ là có thể thôi) nhưng mà muốn đi đến bờ thì không được vì không có chèo để đưa thuyền đi, rồi không biết sẽ đi hướng nào. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là thấy bất an.
Giờ đây những yếu tố để thân tâm an lạc, tự tại, tiến hóa… được Thầy hệ thống lại rất rõ ràng. Bằng cách khai mở năng lượng tìm thức của chính bản thể mỗi người, tự mỗi người chúng ta có thể tìm được cách bảo vệ mình, tìm được hạnh phúc đích thực, tránh những biến cố thế kỹ và có thể tiến xa hơn nữa, chính là giải thoát. Muốn khai mở năng lượng tâm thức thì phải tập trung, muốn tập trung tốt thì phải định tâm cho đúng (chánh định). Từ những bước chỉnh sửa ban đầu của bản thân để làm cho lục thức của mình được cân bằng hài hòa (6 căn phải cân bằng) và làm mất dần tàng thức (những nghiệp xấu mà mình đã gây ra từ nhiều đời kiếp bằng cách làm việc thiện với tâm yêu thương) thì ta sẽ dần làm cho tâm mình hội tụ được.
Qua những giờ giảng Pháp của Thầy mình đã biết cách tìm ra được mình đang đứng ở đâu, sẽ phải làm gì để bước tiếp và bước đi về hướng nào để đến bờ, có thể nói cơ hội mà Thầy trao cho mình là rất lớn và những gì mình học được là quá nhiều.
“Nếu so sánh được mất, con thấy con đã được rất nhiều, được nghe Thầy giảng pháp để khai mở trí óc, biết cách áp dụng những kiến thức đã học vào cuộc sống và đối chiếu bản thân một cách thiết thực nhất, không mong lung, không xa rời thực tế, có mất chăng là mất chút thời gian đến lớp. Nhưng thời gian rãnh rỗi trước đây thay vì chỉ xem phim, tụ tập bạn bè, rồi sau này biết đâu sinh ra tật xấu; giờ đây con dùng nó để được gặp Thầy chỉ dẫn đường đúng cho con đi, được gặp cô chú anh chị bạn bè cùng chí hướng đồng tu tập để chỉnh sửa, sống tốt sống đẹp hơn, thì thời gian này có ích hơn nhiều. Tóm lại, con thấy mình được rất nhiều và không mất gì cả.” chính là những ý mình đã chia sẽ với Mẹ, hình như đó là “đòn quyết định” làm mẹ không còn ngăn cản việc mình đến với Totha (như trên đã chia sẽ) nữa. Và đó cũng là những cảm nhận xuất phát từ tâm mình khi nghĩ đến Totha.
Con đường đã qua do vô minh nên gây ra không biết bao nhiêu lầm lỗi, nay đã biết cách để tu sửa bản thân, sống hướng thiện hơn và trả dần nghiệp dữ ngày trước, thiết nghĩ đó chính là cái hạnh phúc lớn lao nhất ở đời người. Mình đã từng nghe 1 vị Thầy giảng, ai cũng tưởng thêm 1 ngày là được sống thêm 1 ngày nhưng thật sự là mất đi 1 ngày để sống vì đang gần hơn với cái chết, thế nên nếu còn được ngày nào để tu sửa thì không nên chần chừ. Thầy đã dày công nghiên cứu để giảng giải hướng dẫn cho mọi người những chân lý thiết thực nhất, cái cơ duyên quý báu này không dễ gì gặp được.
Kính thưa Thầy,
Với lòng tri ân sâu sắc nhất, em xin gửi đến Thầy vì những lợi ích quá lớn mà Thầy đã mang đến cho em, anh chị em trong đại gia đình Totha Chân – Thiện – Mỹ nói riêng và cộng đồng nói chung.
Đồng gửi lời cảm ơn chân thành đến chị Liên và anh Kiên, đã tận tâm dìu dắt và giúp đỡ học viên vượt qua khó khăn trên con đường tu tập tiến hóa.
4. Lý tưởng tu tập trong thời gian sắp tới.
Vì tự thấy nghiệp lực mình còn nhiều, trí chưa sáng tâm chưa tròn nên thỉnh thoảng vẫn còn những điều không phải, nhất là trong câu chữ lời nói với người xung quanh, cứ mỗi lần như thế mình lại tự đối chiếu với kiến thức Thầy dạy và tự soạn ra trong đầu những điều cần làm, cần nói để tránh lập lại sai lầm nếu có tình huống tương tự.
Luôn quán chiếu để xem bản thân mình còn vướng gì để sửa, có sửa thì mới có tiến bộ.
Mỗi lần nỗi sân nổi giận lên mình dùng ý thức để đứng bên ngoài sự việc đó, nhìn vào cái sân của mình và rồi tìm cách gỡ bỏ nó xuống. Mặc dù chưa thành thục nhưng nhận ra ngay lúc nó khởi phát để sửa sẽ tốt hơn việc xong rồi lại ăn năn, hối hận thì muộn vì đã tạo 1 nghiệp xấu cho mình.
Tự nhìn vào tâm mình mà tìm những sai lầm trước hết là từ Thân Khẩu Ý của mình để sửa.
Dẫu biết rằng mỗi người một cơ duyên, nhưng nếu may mắn, mình muốn mãi được sự hướng dẫn của Thầy, cùng đồng tâm với cô chú anh chị trong đại gia đình Totha tu tập, giác ngộ và giải thoát.
5. Ý kiến đóng góp cùng phát triển Totha.
Cũng như ý kiến của các cô chú anh chị, nếu Totha được đưa vào học đường thì sẽ giảm rất nhiều những hiện tượng biến tướng hiện nay ở giới trẻ, nhất là trong thời kỳ mạt pháp hiện nay.
Điều em mong mỏi nhiều nhất là làm sao để Totha đến được với các cô chú có chút hiểu biết về Phật giáo nhưng ở những nơi xa xôi (có thể bắt đầu từ người nhà người thân của các anh chị học viên gia đình Totha), các cô chú có đầy nhiệt huyết để hướng đến giải thoát nhưng nếu như không có hướng để đi thì thật là xót cho cái thời gian và công sức cô chú đã bỏ ra ở đời này. Những kiến thức (lý thuyết) liên quan đến con đường giải thoát (ngũ giới – mở rộng hơn là bát hòa, thập thiện nghiệp – thập nhị thái hòa, tứ diệu đế) nếu được tinh giản một cách liễu nghĩa nhất thì có thể giúp các cô chú biết sơ lược về những điều cần làm, và sẽ làm gì để đạt được nó, phần nào giúp cho họ chỉnh sửa để dễ dàng tìm được yên bình, an lạc trong tâm, dần khai mở trí tuệ để tiến hóa.
DU XUÂN CÙNG GIA ĐÌNH TOTHA – MÙNG 3 TẾT
Như lịch hẹn ban đầu, trưa mùng 3 Tết tôi chạy từ quê lên lại TP để gặp gỡ đầu xuân với gia đình Totha, vì bận rộn vào dịp đầu năm nên cuối cùng nhóm chỉ có 3 người gồm cô Sánh, chị Liên và tôi. Nhưng không khí vẫn không giảm phần sôi nổi do sự trao đổi với nhau về pháp đã học và chia sẽ với nhau về những việc đã làm trong những ngày Tết vừa qua. Đặc biệt, tôi thích nhất là được nghe chị Liên kể lại về những buổi sinh hoạt của Totha trong mấy ngày Tết mà vì ở xa tôi không tham gia được. Tôi chợt nhận ra, dù mỗi người một hoàn cảnh, dù đi đến đâu và làm gì, nhưng bất cứ ai đã là thành viên của gia đình Totha cũng luôn hướng về Totha với những tình cảm chân thành và yêu thương nhất.
Sau khi phát hiện ra hôm nay có sự trùng hợp “ngày mùng 3 năm 2013 với 3 người” cô Sánh nhớ về ý nghĩa của con số 3 mà Thầy đã nói để mở đầu cho buổi tất niên vừa rồi (xem thêm). “Lại nhớ về Totha, về Thầy chúng ta rồi” điều này làm cả nhóm bất giác cười vang, không khí càng vui vẻ hơn và thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều.
Hơn 17h, nhóm tiến ra khu vực nhà thờ Đức Bà để tiếp tục cuộc trò chuyện. Vừa bước đến gần khu vực tượng phía trước nhà thờ Đức Bà, chúng tôi chợt nhìn thấy 1 cậu bé với gương mặt không bình thường, ngồi trên xe lăn do người nhà đẩy đi, cậu bé với ánh mắt buồn ngoái nhìn lại những cô cậu bé khác đang reo hò chạy nhảy xung quanh mừng xuân mới, một hình ảnh đối lập rất tội nghiệp và đáng thương làm cả nhóm không khỏi xót xa.
Ai cũng hiểu đây là 1 loại khổ của Khổ Đế mà Thầy từng giảng trong bài giảng về Tứ diệu đế, những cái khổ mà không ai có thể thoát được nếu vẫn chưa thoát khỏi cảnh luân hồi. Nhìn lại mình chợt thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì dù cho đang phải nhận lấy những cái khổ do trước đây mình vô minh gây ra, thì cái may mắn lớn nhất là giờ đây đã tìm được con đường để cùng đi, cùng về - con đường Chân – Thiện – Mỹ mà Thầy đã và đang trao đến cho mỗi thành viên gia đình Totha. Cả nhóm cùng nhìn cậu bé, dù không nói gì nhưng có lẽ ai cũng cầu mong cho bé sớm tìm được cách để giải thoát cho chính bản thân em. Chị Liên chia sẽ thêm: sau khi học về tri kiến và tư duy thì khi tiếp xúc với sự vật hiện tượng xung quanh, chúng ta mới có cơ sở và cái nhìn thấu đáo được. Đây là lần đầu tiên mùng 3 Tết tôi đứng giữa lòng TP và có những cảm giác rất khó tả suốt buổi trò chuyện cho đến khi về tận nhà….
CẢM NHẬN VÀO NGÀY ĐỒNG TÂM ĐẦU NĂM (MÙNG 5 TẾT)
Sau mùng 3 Tết, hôm nay là ngày tiếp theo gia đình Totha gặp nhau để chia sẽ pháp và đặc biệt là sẽ tham gia buổi đồng tâm đầu tiên của năm, trước là để cầu nguyện cho hòa bình thế giới, sau là cầu nguyện cho tổ tiên gia đình và những người thân xung quanh.
Vẫn điểm hẹn cũ tại Dinh Độc Lập, cả nhóm cùng nhau trao đổi lại những kiến thức đã học một cách cởi mở và chân tình nhất. Một lần nữa nhóm được nghe chị Liên chia sẻ về 7 bước thanh tịnh với những dẫn chứng và ví dụ thực tế, sinh động, dễ nhớ.
Giới thanh tịnh: những nghề nghiệp tượng trưng cho mỗi giới, đức tính ứng với mỗi giới và sự đối lập
Thấy rõ được rõ ràng những tính chất trong sạch và không trong sạch trên, đó chính là “kiến thanh tịnh”.
Những đức tính này có thật, chính bởi thấy được nên không còn nghi ngờ, phân vân gì về bản chất của sự thanh tịnh hằng có trong mỗi nghề, đó chính là “đoạn nghi thanh tịnh”, ví dụ như không còn nghi ngờ bản chất của 1 bác sĩ thực thụ là cứu người mọi lúc mọi nơi không ngần ngại.
Đã thấy được sự thanh sạch và muốn đạt được sự trong sạch thanh tịnh đó (ví dụ như muốn trở thành bác sĩ) thì đòi hỏi phải thi, học để được làm bác sĩ. Việc đầu tiên là phải ôn và thi đậu vào trường. Khó khăn của việc này là bị ảnh hưởng bởi 2 yếu tố bên trong (nội pháp) và bên ngoài (ngoại pháp):
• Yếu tố bên trong con người mình: sự ham muốn của chính bản thân và thói quen cũ của mình (muốn được đi chơi hơn học, với người thường say sỉn muốn dứt bia rượu thì không có bia rượu vào người lại thấy thiếu vắng không chịu nổi).
• Yếu tố bên ngoài: sự tác động của bạn bè, gia đình, người thân (ví như kẻ cắp muốn hoàn lương nhưng bị bạn bè cũ rủ rê, đồng đản lôi kéo vì có những “mối hời”).
Vượt qua được những khó khăn, sự trỗi dậy của bản tính bên trong, sự cám dỗ từ bên ngoài, để ôn luyện và thi đậu,đó chính là đạo phi đạo tri kiến thanh tịnh.
Tiếp sau khi vào được trường là khoảng thời gian 7 năm học, vừa học vừa chứng nghiệm và nhận ra được sự thanh tịnh trong sạch, bản chất của nghề bác sĩ, đó chính là đạo tri kiến thanh tịnh, tức con đường để thấu quán được sự trong sạch thanh tịnh.
Sau khi hoàn thành khóa học, người học sẽ hoàn toàn thấu quán một cách rõ ràng được tường tận kỹ năng của một bác sĩ, phương pháp chữa bệnh cho từng bệnh nhân, thấy được bản chất và những đức tính cần có của một bác sĩ thực thụ, đó chính là tri kiến thanh tịnh.
Nhưng không vì thế mà một bác sĩ lại chấp và cái danh là bác sĩ mà đòi hỏi được cung phụng vật chất, được tôn sùng, dâng tiền của thì mới cứu người cho xứng với địa vị của mình, mà trái lại mang cái tâm của một từ mẫu để cứu người vô điều kiện, đó chính là vô thủ trước niết bàn thì mới trở thành một lương y đích thực, đó chính là Niết Bàn.
Ngoài 7 bước thanh tịnh, cả nhóm còn trao đổi thêm một số pháp khác đã được học, lại vừa được chị Liên “chiêu đãi” đặc sản ngày Tết trong không khí đầu năm.
Trong lúc chờ đến giờ Đồng Tâm, nhóm đã đón thêm 2 thành viên mới là cô Sánh và Kiên ngay công viên gần Dinh Độc Lập. Niềm vui gặp mặt của mấy cô cháu xen lẫn chút lo lắng của mọi người khi nghe Cô kể lại về hành trình đi Lễ Chùa vào ngày hôm qua (mùng 4 Tết) ở những nơi xa Thành Phố. Theo lời cô kể thì do có rất nhiều người tham gia cùng đến 1 nơi, nên đã xảy ra những việc không hay như chen lấn xô đẩy, kẻ xấu cướp giật tiền, bị phát hiện lại kêu đồng bọn đến dùng vũ khí giải vây gây cảnh hỗn loạn, thương tích…
Một điều vô tình là nhóm đang thảo luận đến phần 8 điều giác ngộ của các bậc đại nhân mà đức Phật dạy ngài A Na Luật, nên chị Ngọc Anh đã phân tích thêm về cái si và mê muội của con người. Cái si là cái đáng sợ nhất vì ta không dễ mà nhận biết được như tham và sân, khi ta khởi tham hay khởi sân lên ta có thể thấy được nó và tìm cách chế ngự, còn với cái "si" thì nó cứ như tàng ẩn trong người một cách vô hình nhưng nó lại chính là nguyên nhân gây ra những việc không hay, gây ra cái tham, cái sân, gây những điều phiền não.
“Phải biết rõ rằng, sự ngu si thật là đáng sợ. Cho nên, đối với tất cả mọi ngành học thuật đều phải để tâm nghiên cứu và học hỏi, rồi lại phải phát tâm đem những điều đã học hỏi mà giáo hóa chúng sanh, sao cho moi loài đều được an vui.”
Cô Sánh cũng chia sẽ là cô không thấy thoải mái mà trái lại cô cảm thấy mệt mỏi sau khi đi về, vì đường xa, lại còn thấy những cảnh không vui. Nhưng cô không thoát được lời rủ rê của bạn bè một phần vì nể bạn. Nếu như Cô không đi thì với kinh phí đi lại đó, chúng ta sẽ có thêm nhiều bao lì xì cho các bệnh nhi ở Trung tâm ung bứu mà ngày mùng 4 nhóm đã đi, đồng nghĩa việc chúng ta sẽ trao thêm nhiều niềm vui hơn, chia sẽ bớt nổi đau cho họ. Đều là lòng từ tâm, lòng hướng thiện, nên sẽ không phân biệt địa điểm hay đối tượng, cái cần là phù hợp và có lợi ích thiết thực nhất. Muốn thấy và biết được điều đó chắc chắn cũng phải có tri kiến và tư duy để thoát dần cái si trong mỗi người.
Có lần trong bài giảng Thầy đã trích dẫn lời của ngài Lục Tổ Huệ Năng: Chư thiện tri thức. Chúng sinh trong tâm mình là lòng tà mê, lòng giả dối, lòng bất thiện, lòng ghen ghét, lòng ác độc. Các tâm này đều gọi là chúng sanh (PBĐK tr.81). Khi ta chuyển hóa một tư tưởng, làm cho nó hết phiền não, trở nên thanh tịnh, đó là nghĩa của “cúng dường một vị Phật”, vì đã đưa một chúng sanh đang từ phiền não, đau khổ, đến bờ giải thoát. Mỗi kiếp sống, mỗi người chúng ta đều có vô lượng phiền não, cần phải “độ” cho hết, nên gọi là “cúng dường vô số ức Phật” để cuối cùng “người cúng dường đó cũng thành Phật”.
Bởi thế giờ mình hiểu sự cúng dường không hẳn phải đi đến nhiều nơi, phải đến những nơi xa xôi mới thể hiện được tâm thành, việc này đôi khi lại rơi vào cảnh tượng thấy những điều xấu xung quanh (kiến trược) từ sự vô minh sai lầm của con người tạo ra (chúng sanh trược) khi mình chưa vững thì dễ bị cuốn theo đám đông, thọ nhận những điều không hay rồi cứ bị nó đeo bám vào người mà nhớ lại, nhắc lại rồi lại tự mình nghe lại sẽ làm mình ngày càng rối hơn và càng khó thoát ra được (phiền não trược).
Trước đây mình cũng như Cô, cũng thích đi Lễ ở nhiều nơi vào đầu năm, giờ thì đã hiểu ra cái ý mà Thầy thường nhắc nhở "tìm Phật thà tìm tâm". Rồi nhận ra rằng nếu cứ mãi bị cuốn theo những hình thức bên ngoài mà không lo chỉnh sửa chính mình thì dù có đến đâu để tìm an lạc, tịnh tâm...chẳng qua là cách tự trấn an mình, tự đánh lừa cảm giác của mình thôi. Đó là lý do vì sao mình cứ đi "miệt mài và chăm chỉ" nhưng sau đó về lại với cuộc sống đời thường vẫn luôn cảm thấy bất an và không vui.
Hướng về Phật, hướng về sự giải thoát là tốt nhưng nếu không tri kiến và tư duy đúng sẽ không nhận ra việc chấp vào hình tướng, vào hình thức bên ngoài, vào âm thanh để tìm Phật là không đúng phương pháp (Pháp) mà đức Phật từng dạy.
Nhược dĩ sắc kiến ngã
Dĩ âm thanh cầu ngã
Thị nhân hành tà đạo
Bất năng kiến Như Lai
(trích kinh Kim Cang)
Nghe chị Liên tâm sự với Cô Sánh về những cái lo lắng của Chị dành cho Cô mà trong đó cũng chính là cái mình đang lo lắng cho Mẹ và các Dì: Cô đi về Cô không thấy an lạc hơn, mà trái lại có thêm những điều làm Cô phiền não, rồi chỗ đông đúc có chuyện như vậy người lớn tuổi sẽ không nhanh chân bằng người trẻ, sẽ bị chen lấn xô đẩy rồi ảnh hưởng thân thể, đau đớn có khi nguy hiểm, người thân sẽ lo cho Cô biết mấy, rồi thành viên trong gia đình Totha mọi người ai cũng lo cho Cô cả… Với tấm lòng và sự chia sẽ của chị Liên, mình rất mừng vì Cô Sánh đã nhận ra điều gì nên làm để cô tìm được sự an vui, hạnh phúc cho Cô.
Mẹ và các Dì mình ở quê vẫn còn đang tất bật đi rất nhiều nơi trong tháng 1 này. Thế nên, đến giờ đồng tâm ngoài những mục đích chính trên, mình sẽ cầu nguyện cho Mẹ, các Dì đồng tu với Mẹ và nhiều người xung quanh nữa sẽ sớm nhận ra phải làm sao để việc cúng dường thêm ý nghĩa, để việc làm thiện có ích hơn và để việc tu học được trọn vẹn hơn. Cầu mong với sự đồng tâm của đoàn thể sẽ giúp ích được cho mọi người trong việc giác ngộ này.
Cảm xúc 23/02/2013 :
Đọc xong phần thư ngỏ cho việc lập quỹ do Mai Anh đề xướng, mình nhớ lại vào ngày đồng tâm cuối năm trước khi nghỉ Tết, Chú Khương đưa ý kiến với mình và Mai Anh về việc này nhằm mở rộng hơn nữa hoạt động của Totha đến với cộng đồng. Ý tưởng đó vẫn còn ấp ủ vì e ngại do việc lập quỹ có phần hơi tế nhị và không biết phải làm cách nào để thực hiện, mà theo lời chú là “phải khéo nghen con”. Chú giao cho 2 đứa suy nghĩ và hẹn qua Tết sẽ bàn lại lần nữa để chuẩn bị.
Vì cũng đinh ninh là qua Tết mới thực hiện nên mình không suy nghĩ gì, nhưng lạ là tối đó mình lại nằm mơ thấy Thầy, mình nhớ là Thầy bảo với mình: làm việc thiện thì không có gì ngại cả, chuyện này gia đình Totha đã từng làm và nếu đã có tấm lòng mang ích lợi cho người thì không nên sợ, ta làm việc tốt là một mặt giúp người và mặc khác giúp mình hóa giải bớt nghiệp lực, bớt đi ô trược của ta…Thầy sẽ hướng cho mọi người cách làm.
Giấc mơ chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng đến giờ mình vẫn còn nhớ, không dám chia sẻ với ai ngoài chị Ngọc Anh và Mai Anh vì lúc đó “kế hoạch” về quỹ vẫn nằm trong bí mật của mấy chú cháu. Chỉ tiếc duy nhất là lại không biết cách Thầy đang muốn hướng dẫn mình là gì.
Tối qua Mai Anh gọi điện đọc cho mình nghe 4 câu thơ mà Thầy ứng tác sau khi biết được ý định của nhóm
“Tâm thành hành Thiện Nghiệp
Kiến Thiện giải trược ô
Giới luật cố giữ gìn
Lộ dần Tâm Thanh Tịnh...”
Nghe mà thấy cũng giống như những gì mình đã nghe trong giấc mơ. Thật sự là khi nghe xong cảm xúc của mình lạ lắm, không thể diễn tả được vì thấy nó thật kỳ diệu, khó giải thích, mình cảm giác Thầy đang dõi theo từng bước chân của tất cả thành viên gia đình Totha, dù mọi người chỉ được gặp Thầy vài tiếng qua những bài lý thuyết trên lớp nhưng giờ mình thấy Thầy gần gũi với mọi người biết bao. Và mình hiểu cách mà Thầy đang hướng dẫn không phải là cách thức vạch theo từng bước a b nào đó, mà chính là những lời động viên của Thầy, những cơ hội mà Thầy đang muốn trao cho mọi người để cùng nhau thực hành những điều thiện nhằm tu sửa lại Thân-Tâm.
Được nghe bài thơ vào tối hôm qua mà cảm giác vui mừng của mình vẫn còn đến giờ.
Con cảm ơn Thầy nhiều lắm. Thầy đã hun đút thêm niềm tin để con và các thành viên khác trong gia đình Totha vững bước hơn trên con đường đang đi. Hi vọng tất cả Cô Chú Anh Chị gia đình ta cùng đồng tâm trên đường hướng về Chân – Thiện – Mỹ. |